Tuy cô xuyên sách có chút không kịp thích ứng, nhưng kết quả này tốt hơn trong dự liệu không ít. Cô còn lo lắng là nhà ngói vỡ, ngay cả cơm cũng không ăn no.
Bây giờ xem ra là mình nghĩ nhiều rồi, thập niên 80, thập niên 90 khắp nơi đều là vàng, chỉ cần có trí óc, to gan, người kiếm tiền sẽ hốt từng nắm từng nắm.
Rất rõ ràng, Chu Việt Thâm chính la fkieeur người dũng cảm lại có trí óc này.
Không cần lo lắng ăn mặc, tiết kiệm được phiền phức các đại quân phải cố gắng kiếm tiền khi xuyên vào văn niên đại.
Dù sao thì mặc kệ như thế nào, đã tới rồi thì phải an cư.
Xong xuôi, Tư Niệm tiếp tục tham quan căn phòng, phòng ngủ chính còn có một nhà tắm riêng, trên đường tới khi nãy cô đã ra một thân mồ hôi, lập tức lấy quần áo vào phòng tắm.
Tuy không có nước nóng, nhưng thời tiết này dùng nước lạnh cũng không lạnh.
Năm 80, người dùng máy nước nóng còn khá ít, trừ phi là kiểu người cực kỳ giàu có.
Nhưng nhìn điều kiện này của Chu Việt Thâm, sợ là chẳng bao lâu nữa sẽ có thể lắp đặt.
Tắm một cái thoải mái, cả người đều nhẹ bẫng, khoai khoái hẳn.
Tư Niệm mặc váy ở nhà màu hạnh đơn giản, một mái tóc dài màu đen như thác nước ướt nhẹp rũ trên vai, cô ngồi trước bàn, bày đầy lọ lọ chai chai của mình lên bàn, sau đó bắt đầu tỉ mỉ bôi xoa cho mình.
Nguyên chủ chăm sóc da tốt như vậy, mình không thể kém cỏi được.
Ngoài những thứ này, cô còn mang theo một số sách của nguyên chủ.
Không sai, nguyên chủ vốn là một học sinh cấp ba, thành tích học tập rất tốt.
Kết quả để sớm kết hôn với chồng tương lai quân quan, thế mà lại thôi học.
Chủ yếu là tuổi tác của người chồng sắp cưới quân quan đó cũng không nhỏ nữa, nghe nói đã hai mươi lăm tuổi, người trong nhà giục gấp.
Nếu không nhà họ Tư cũng không nguyện ý để cô từ bỏ việc học.
Hiển nhiên việc học và con trai thủ trưởng, họ chọn vế sau.
Kết quả thôi học chưa bao lâu, thiên kim thật đã tìm tới cửa.
Nguyên chủ vì tình yêu đòi sống đòi chết cả ngày, nào còn tâm trạng đi học? Não yêu đương thật đáng sợ.
Xếp ngay ngắn sách, đợi cô quen với niên đại này rồi nghiên cứu.
Tư Niệm đứng dậy lau tóc, lúc sắp khô, cô nghe thấy tiếng chó sủa dưới lầu.
Nghiêng đầu nhìn xuống, căn phòng ngủ chính này vừa hay có thể nhìn thấy cổng.
Chỉ thấy hai thiếu niên còn nhỏ đeo khăn quàng đỏ một trước một sau đi vào sân.
Tuổi đều không lớn, đứa cao hơn một chút mặt mày trầm lạnh, có vài phần phong thái của Chu Việt Thâm.
Đứa còn lại nhảy tung tăng, xách cặp sách đã rách lỗ, trông rất vui vẻ.
Hai đứa trông rất giống nhau, đều vô cùng gầy yếu.
Tư Niệm lại nhớ tới cô nhóc dưới lầu, cũng gầy vô cùng.
Theo lý mà nói với điều kiện gia đình của Chu Việt Thâm thế này, không nên gầy như vậy mới đúng.
Tư Niệm có rất nhiều ký ức về ba đứa trẻ này.
Trong tiểu thuyết, nguyên chủ đã ngược đãi ba đứa con, ba đứa trẻ vốn dĩ là không cha không mẹ, từ nhỏ đã thiếu đi tình thân, đều vì vậy mà lệch lạc.
Một người đàn ông như Chu Việt Thâm lại phải bận rộn kiếm tiền, còn phải chăm lo gia đình, không tài nào chăm sóc được ba đứa trẻ.
Cộng thêm anh vốn cũng là người trầm lặng ít nói, không biết biểu đạt, mấy đứa trẻ đều rất sợ anh.
Nguyên chủ ngược đãi chúng, càng không có đứa nào dám lên tiếng, nín im thin thít.
Tuổi vốn không lớn, để lại bóng ma tâm lý, nín nghẹn lâu dần, tâm lý tự nhiên sẽ không lành mạnh nữa.