Cô nhóc tóc tai bù xù, gương mặt rất xinh đẹp, một đôi mắt to long lanh, gương mặt nhỏ tròn trịa.
Chỉ là rất bẩn, trên miệng đầy vụn đồ ăn chưa lau, màu sắc quần áo dưới cằm đã không nhìn rõ nữa.
Đứa trẻ sắp hai tuổi thế mà vẫn chưa biết nói, ê ê a a nhìn cô.
Không ai có thể từ chối một đứa trẻ đáng yêu, nếu có thể từ chối, vậy chắc chắn là bởi vì đứa trẻ đó không đáng yêu.
Tư Niệm đưa tay bồng cô nhóc lên, móc ra một viên kẹo sữa Đại Bạch Thố từ trong túi bóc giấy kẹo ra đưa cho cô bé.
Bàn tay nhỏ lấm lem của cô nhóc lập tức cầm lấy kẹo sữa trắng muốt.
Sống trong căn nhà to hào hoa như vậy, đứa trẻ lại được nuôi thành thế này, chẳng trách Chu Việt Thâm muốn tìm vợ.
Bây giờ xem ra không phải không có nguyên nhân.
Phía sau vang lên một tiếng hừ lạnh: “Giả vờ giả vịt.”
Tư Niệm quay đầu nhìn, là thím Lưu ban nãy.
Hai người coi như đã kết thù, Tư Niệm cũng không định để tâm tới bà ta.
Cô nhóc giống như là chưa từng thấy khách tới nhà, rất tò mò về cô, theo phía sau giống như cái đuôi nhỏ.
Một viên kẹo, Tư Niệm đã thu phục được cô bé rồi.
Tư Niệm mỉm cười, móc khăn giấy từ trong túi ra lau miệng cho cô bé.
Có một cô nhóc chơi cùng, cô cũng không buồn chán nữa, yên tĩnh đợi chủ nhân nhà họ Chu quay về.
Có thể là Lý Thiết Trụ biết chuyện này, vội vàng đi tìm người.
Cho nên chỉ mới hơn một tiếng, Tư Niệm đã nghe thấy tiếng bước chân vững vàng ở ngoài cửa truyền tới.
Một người đàn ông dáng người cao lớn đẩy cửa đi vào phòng khách, mang tới một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Tư Niệm vô thức nâng mắt nhìn, ngẩn người.
Cô nghe nói là người mở trại heo, hơn nữa tuổi lại lớn, còn tưởng là một lão già tướng mạo béo ú, bụng phệ.
Nếu không không tới mức lớn tuổi như vậy cũng không cưới được vợ.
Ai biết thế mà lại là một người đàn ông tuấn tú nho nhã như vậy, dáng người anh cao thon, gương mặt lạnh lùng, thoáng nhìn còn tưởng là quân quan thời trung cổ.
Ánh sáng trong nhà chiếu lên gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, càng tôn lên ngũ quan lập thể, thế nhưng nét mặt của anh lại rất lạnh lùng.
“Cô tên gì?” Thấy Tư Niệm im lặng, Chu Việt Thâm lên tiếng trước, giọng nói trầm thấp từ tính.
“Tư Niệm, tôi tên Tư Niệm.” Tư Niệm hồi thần, nghĩ mình thế mà lại nhìn tới ngây ngốc, đáy mắt xẹt qua một tia ngượng ngập, đứng lên, tự giới thiệu: “Năm nay mười tám tuổi, là con gái ruột của nhà họ Lâm.”
Chu Việt Thâm không lộ ra biểu cảm kinh ngạc, dù sao thì bên nhà họ Lâm đã kéo dài chuyện kết hôn này một tháng, chính là Lâm Tư Tư không phải con gái ruột, con gái ruột lại không chịu về.
Không ngờ cô sẽ chủ động tìm tới cửa.
“Tôi tên Chu Việt Thâm, ba mươi tuổi.” Người đàn ông nói ngắn gọn.
Ánh mắt thâm trầm của anh quét qua hành lý ở phòng khách, đáy mắt tựa như xẹt qua gì đó, lại nhìn Tư Niệm: “Cô nghĩ kỹ rồi?”
Anh là một người thông minh.
Tư Niệm thầm nghĩ.
Chỉ từ hành động này của cô đã đoán được là cô định gả tới.
Mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì.
Tư Niệm gật đầu: “Phải.”
Chu Việt Thâm: “Cô biết tình huống của tôi? Tôi còn có ba đứa con, tuy không phải con ruột nhưng tôi đã nhận nuôi chúng, không định sinh con nữa.”
Tư Niệm đi lên hai bước, vươn bàn tay mềm mại trắng trẻo về phía người đàn ông, cười khẽ: “Đầu tiên, mẹ rất vĩ đại. Thứ hai, tôi sẽ là một người mẹ kế rất tốt.”