Chương 2: Xuyên Sách Thành Thiên Kim Giả 2

Dù sao thì năm đó người ta là thấy Tư Niệm xinh đẹp mới chủ động định hôn ước.

Nhưng hai người nhất trí cho rằng, đây chắc chắn là vì thân phận của nhà mình.

“Chỗ cha có một trăm tệ, đủ cho con tiêu một khoảng thời gian, nếu có khó khăn gì, có thể gọi điện thoại cho cha mẹ.”

Không sai, là gọi điện thoại, không phải tới tìm.

Hiển nhiên là đã định kéo giãn quan hệ với cô rồi.

Nhưng có một trăm tệ cũng được, dù sao thì niên đại 80 này, một trăm tệ đã tương đương với một nghìn tệ sau này.

Tư Niệm cũng không tham, chủ yếu là cô và người ta cũng không quen, cộng thêm thân phận thiên kim giả này đủ khiến bản thân lúng túng, người ta nuôi mình no ấm mười mấy năm, mình còn muốn bẫy một khoảng tiền, dây dưa không ngừng gì đó, quả thực là rất mất thiện cảm.

Cô chìa tay ra, hai người nói hai câu bảo cô thu dọn sớm một chút, ngày mai đưa cô đi, sau đó một trước một sau rời đi.

Sợ cô nuốt lời.

Ngày mai chính là ngày kết hôn, tuy nói kết hôn nhưng nói cho cùng tái hôn ở niên đại này không quang vinh gì, cho nên không định tổ chức hôn lễ, đưa người tới là được.

Tư Niệm đứng dậy, đánh giá căn phòng này, phòng không lớn, một chiếc giường sắt xinh đẹp, có bàn sách, có tủ quần áo, còn có bàn trang điểm.

Gia đình bình thường không sống nổi căn phòng tốt như thế này.



Nhà họ Tư đối với nguyên chủ quả thực không tồi, ít nhất chưa từng ngược đãi cô trong mảng ăn mặc.

Cho nên quần áo của nguyên chủ rất nhiều, một số váy kiểu pháp, váy kiểu trung xinh đẹp, phụ kiện,…còn có không ít dây chuyền trân châu.

Trên bàn đang đặt sản phẩm chăm sóc da thịnh hành chỉ ở niên đại này mới có, Bách Tước Dương, Tuyết Hoa Cao.

Bởi vì nguyên chủ cùng con trai thủ trường đã hứa hôn từ nhỏ, ở phương diện bảo dưỡng, nhà họ Tư cũng vô cùng chịu chi.

Cho nên nguyên chủ được nuôi đến mềm mại, hoàn toàn là kiểu thiên kim phú gia da trắng, mặt đẹp, chân dài.

Sống quen với cuộc sống như thế này, dĩ nhiên không muốn gả cho “lão già”.

Thu dọn xong những món đồ tốt, ngày hôm sau, Tư Niệm xách hành lý của mình ngồi xe rời đi.

Không ngờ dễ dàng tiễn cô đi như vậy, người nhà họ Tư vẫn có chút không hồi thần, dù sao thì từ sau khi biết không phải là con gái ruột, Tư Niệm vẫn luôn quấy náo đủ kiểu đòi ở lại.

Lúc này bỗng nhiên sảng khoái như vậy, ngược lại khiến họ có chút khó chịu.

Con gái đã nuôi mười mấy năm, nói mất là mất.

Đổi lại là ai, trong lòng không khó chịu?

Nhìn ánh mắt mang theo không nỡ cùng áy náy của cha mẹ, thiên kim thật Lâm Tư Tư đỏ mắt: “Cha, mẹ, có phải con đã làm sai rồi không, con không muốn như thế này, hay là để Niệm Niệm quay lại đi.”

Hai người lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn con gái ruột gầy yếu, vô cùng hổ thẹn: “Nói bậy, con không sai, Niệm Niệm cũng đã mười tám tuổi rồi, nên rời đi rồi, không thể nuôi nó cả đời được.”



Tư Niệm ngồi trên xe hồi tưởng lại nguyên nhân “lão già” muốn kết hôn.

“Lão già” tên Chu Việt Thâm, ba mươi tuổi, mở một trại nuôi heo, sống ở nơi khá hẻo lánh dưới nông thôn.

Ba đứa con không phải của anh, là con của người chị đã mất của anh, một đứa mười tuổi, một đứa bảy tuổi, một đứa chưa tới hai tuổi.

Bởi vì ba đứa trẻ này, năm ngoái anh từng cưới vợ, nhưng không biết thế nào đối phương đã chạy mất.

Mở trại quá bận rộn, Chu Việt Thâm không thể chăm lo được ba đứa con, cho nên mới muốn tìm thêm một người nữa.

Chung quy cũng là người mở trại nuôi heo, chịu chi tiền, vài ba lần đã chốt được Lâm Tư Tư đến tay.

Ai biết Lâm Tư Tư còn có một tầng thân phận như vậy.

Cũng may Tư Niệm có suy nghĩ khác với người ở niên đại này.

Sinh con không đau đớn, không có chuyện nào tốt hơn chuyện này.

Lắc lư tới cổng thôn, tài xế là người nhà họ Tư, lúc này thấy cô chán nản, cũng không có chút khách sáo nào, chỉ ném người ở cổng thôn.

“Cô Tư Niệm, đường thôn này không dễ đi, cô tự đi đến nhé.” Âm dương quái khí ném lại một câu, tài xế xoay người đi.

Khóe miệng Tư Niệm giật giật, mặc kệ ở thời đại nào, con người đều hiện thực như vậy, hổ xuống đồng bằng bị chó ức hϊếp.