Mùa hè năm 1983
Trên xe lửa,
Bang bang bang bang.....
"Đoàn tàu lập tức đến trạm, mời hành khách chuẩn bị xuống xe" Âm thanh tiếng loa phát thanh vang lên, kèm theo là tiếng huyên náo của mọi người
Hứa Đào mơ màng tỉnh lại đập vào mắt là dòng người đông đúc chen nhau trên tay cầm theo bao lớn, bao nhỏ, xa xa trên nóc buồng xe có một cái radio đang phát ra âm thanh thông báo xe lửa đến trạm, thấy hình ảnh này giống như thập niên 80 thường xuất hiện trong phim.
Hứa Đào ngồi ở vị trí của mình quan sát, xe lửa đến trạm thỉnh thoảng có người chen chúc nhau, hơn nữa điều làm cho Hứa Đào không hiểu là dòng người bốn phía chung quanh ăn mặc vô cùng đơn giản, hành lý lớn nhỏ cũng là đều được làm bằng vải quân trang màu xanh lá cây, ngay cả ghế ngồi trên xe lửa hết sức đơn sơ mà Hứa Đào chưa từng thấy qua.
Các loại bao tải quân trang lớn nhỏ, mấy cái bao tải, rồi quần áo đều tẩy đến bạc màu...
Cảnh tưởng thế này cô chỉ thấy qua trong kịch niên đại, cứ suy nghĩ vậy cô liền ngưng bước chân
"Người phía trước có xuống xe không, không cần cản trở đường như thế chứ" Hứa Đào suy nghĩ miên man dừng lại, sau lưng liền có người lớn tiếng thúc giục
Hứa Đào theo bản năng nghiêng người tránh ra, lập tức bị dòng người phía sau dồn ép sang một bên, cô mờ mịt nhìn bốn phía đồng thời trong đầu bỗng hiện lên ký ức không thuộc về mình.
"..........." Thật lâu sau, Hứa Đào hoảng sợ đỡ thành ghế gỗ hít thở sâu, tiêu hóa xong cổ ký ức trong đầu cô liền có chút tuyệt vọng.
Đúng vậy, chính là tuyệt vọng! Bởi vì cô như vậy mà xuyên sách nha, xuyên vào quyển tiểu thuyết mà tối qua cô thức khuya để đọc thành mẹ kế nam chủ, bị nam chủ tự tay đưa vào tủ, cuối cùng người mẹ kế độc ác chết không toàn thây.
Nguyên chủ Hứa Đào là người Hứa gia thôn, huyện Phượng Hoàng, thành phố Ôn, xinh đẹp từ nhỏ, là con thứ hai trong nhà. Phía trên có một anh trai tên Hứa Gia Thành đã kết hôn sinh con, dưới có một em trai Hứa Gia Đống đang học sơ trung.
Hứa Đào thành tích học tập từ nhỏ không có gì đặc biệt, cố gắng miễn cưỡng tốt nghiệp được sơ trung, sau khi tốt nghiệp ở nhà hai năm sau đó được người mai mối giới thiệu gả cho Triệu Vệ Quốc ở Triệu gia thôn cách vách.
Triệu Vệ Quốc là cha ruột của nam chủ Triệu Lệ Nam, mười sáu tuổi liền nhập ngũ, tướng mạo đoan chính, vì vấn đề thời nhập ngũ nên thời trẻ đã cưới vợ tên là Lưu Thanh Thanh, cũng chính là mẹ đẻ của nam chủ Triệu Lệ Nam, tuy nhiên không thể đi tùy quân nên sau khi kết hôn hai vợ chồng liền mỗi người một nơi.
Điều kiện nông thôn vào thập niên 80 cũng không tốt, ở nông thôn phụ nữ sinh con đều dựa vào vận khí, người đi đến trạm y tế hoặc bệnh viện huyện thành sinh con chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Lưu Thanh Thanh cũng không ngoại lệ, lúc sinh nam chủ Triệu Lệ Nam là sinh tại nhà, điều kiện đơn sơ nên kết quả sinh xong liền bị xuất huyết nhiều mà chết.
Triệu Vệ Quốc là quân nhân thời gian lớn là ở bộ đội nên cùng vợ Lưu Thanh Thanh không có tình cảm quá nhiều, thời điểm Lưu Thanh Thanh qua đời cũng không có suy nghĩ muốn tái hôn, nhưng Triệu mẫu mẹ Triệu Vệ Quốc là Tống Tiểu Yến nhìn tôn tử từng ngày chậm rãi lớn lên nên đau lòng đứa nhỏ, mặc dù bà biết mẹ kế nhất định sẽ không đau lòng con riêng của chồng nhưng bà cũng không muốn con trai mình tuổi còn trẻ liền độc thân liền nhờ người mai mối, cuối cùng quyết định cưới Hứa Đào ở Hứa gia thôn cách vách cho con trai.
Triệu Vệ Quốc mặc dù không có ý định tái hôn nhưng không thể mặc kệ mẹ ruột lấy cái chết ra cưỡng bách nên không thể làm gì khác hơn là tuân lệnh mẹ trở về quê gặp Hứa Đào, cứ xem như anh đi về lên sân khấu cho mẹ vui thôi, cũng nhân tiện đợt này về quê thăm con trai nhỏ một chút.
Nguyên chủ Hứa Đào cũng là dạng con gái tâm khí cao ngạo, đối với Triệu Vệ Quốc đã từng kết hôn một lần sinh ra điểm bất mãn, nhưng hết lần này tới lần khác đối mặt với Triệu Vệ Quốc một thân quân trang màu xanh lục liền vừa thấy đã yêu. Hai người cứ như vậy thành cặp, lãnh chứng xong ngày thứ hai bộ đội liền đánh điện thoại triệu hồi về, hai vợ chồng cứ như vậy chưa hiểu biết đối phương bị tách ra.
Lãnh chứng xong liền hồi bộ đội, Hứa Đào tự nhiền không cao hứng nên đối với đứa nhỏ Triệ Lệ Nam nhìn trái thì không thoải mái, nhìn phải cũng không vừa mắt, có thể vì ngại trưởng bối trong nhà nên Hứa Đào cũng không làm ra hành động ngược đãi gì đứa nhỏ, nhưng việc không thích đứa nhỏ này là sự thật.
Cuộc sống cứ vậy nửa năm đã trôi qua thẳng cho đến khi Triệu Vệ Quốc xin được cho người nhà tùy quân, lúc này mới phát sinh biến hóa.
Vé xe lửa từ tỉnh Ôn đến tỉnh G không rẻ mà đường xá lại xa xôi, dù Triệu gia có điều kiện không tệ nhưng nếu nhiều người đi bộ đội sợ là tiêu phí không ít tiền. Trong nhà lại ngay mùa vụ nên Triệu mẫu nghĩ Hứa Đào tuy tâm khí cao ngạo nhưng không xấu, nghĩ tới lui liền quyết định để cho Hứa Đào một mình mang Tiểu Nam đi tỉnh G tùy quân, tiết kiệm đồng nào đỡ đồng đó.
Ai ngờ Hứa Đào mang Triệu Lệ Nam lên xe lửa kỳ thật là ném đứa nhỏ sang một bên bỏ mặc không ngó ngàng gì tới dẫn đến đứa nhỏ nóng sốt ngủ đến mê man, cũng vì vấn đề từ nhỏ bị tra tấn nên sau này khiến nam chủ trả thù một cách điên cuồng.
Nhân vật Hứa Đào trong tiểu thuyết cũng không được đề cập nhiều chỉ có đề cập qua loa, chủ yếu là làm nổi bật lên tuổi thơ của nam chủ từng trải qua những gì khiến nam chủ trường thành làm mọi thủ đoạn để trả thù mà thôi, dĩ nhiên cũng có miêu tả tình cảm nam nữ, nếu không có mẹ kế độc ác thì nam cũng không gặp được nữ chính ánh dương duy nhất trong cuộc đời của nam chính giữa cuộc sống tăm tối.
Mà Hứa Đào không biết thời điểm nguyên chủ nhét Tiểu Nam vào xe mặc kệ sống chết cũng là lúc sắp đánh mất đứa nhỏ này.
Hứa Đào tâm tình hoảng loạng tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, đầu óc cô dường như muốn nổ tung, cắn môi một cái không hề nghĩ ngợi nhiều liền quay đầu chen qua dòng người quay trở lại vị trí chỗ ngồi, dựa theo tình tiết cô nhớ nam chủ Triệu Lệ Nam lúc này bị sốt cao bị nguyên chủ ném ở chỗ kia.