Khi Tô Thiến vừa mặc quần áo xong và đi ra khỏi phòng thì Trương Phương cũng vừa về đến nhà. Bà đã nghe thấy những gì hàng xóm nói ở tầng dưới, vì vậy bà cũng đoán được ra những vị khách ở nhà là ai. Trương Phương nhìn qua hai người đang ngồi trong nhà, Lương Chính Nam thấy thế liền vội vàng tiến lên chào hỏi đồng thời cũng giới thiệu luôn.
"Mẹ, con tên là Lương Chính Nam còn đây là bạn của con tên Trần Vĩ. Hôm nay, con mượn xe của đơn vị cậu ấy và con có rủ cậu ấy đi cùng để đón Tô Thiến."
Trần Vĩ chủ động hơn Lương Chính Nam rất nhiều nên khi Lương Chính Nam nói xong liền trả lời.
"Cô à, đây là quà tối hôm qua chuẩn bị. Việc này có chút vội vàng nên khi chuẩn bị có thể không kỹ lưỡng, có gì thiếu sót thì cô cứ nói để anh Lương bù đắp." Nói xong còn khen “ Cô còn trẻ quá, đứng với mấy đứa con chẳng khác gì chị em."
Trương Phương là một người hiếu khách, bà nhanh lấy lại tinh thần và gật đầu khi nhận lấy món quà. "Đều là đồ tốt, không thiếu thứ gì, có những thứ này là đủ, phiền hai người rồi."
Nói rồi, Trương Phương lắc lắc món đồ trong tay bà, trên mặt lộ ra nụ cười, "Cháu ngồi xuống nghỉ ngơi đi bác vào bếp cái, à buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé. "
Bà cảm thấy vui khi nhìn thấy con rể rất đẹp trai hợp với con gái và cậu ấy còn mang đến nhiều món quà có giá trị hơn thế cậu con rể này còn đến sớm càng cho thấy cậu ấy không hề coi thường con gái mình ngược lại còn rất coi trọng. Nhưng điều khiến bà vui nhất là Lương Chính Nam đã gọi bà là mẹ.
Khi Lương Chính Nam nghe thấy mẹ vợ bảo họ ở lại ăn trưa, anh đã vô thức hướng về phía Tô Thiến.
Ngày hôm qua, Tô Thiến có nói cùng đi lấy giấy chứng nhận và đến thành phố nên có bảo Trần Vĩ xin nghỉ phép nửa ngày để cùng anh đi đón người.
Nếu anh ở lại ăn trưa thì Trần Vĩ sẽ không thể trở lại đơn vị làm việc của mình kịp thời gian được. Lương Chính Nam nghĩ chỉ đành để Trần Vĩ giúp mình mang đồ của Tô Thiến về đơn vị trước, sau đó mời Trần Vĩ và vợ dùng bữa sau.
Nhưng Tô Thiến cũng không có dự định ở lại đến trưa, liền ngăn cản Trương Phương. " Người đừng bận tâm quá, con đi thu dọn đồ đạc và còn phải đi lấy chứng nhận kết hôn với anh ấy xong con sẽ đi mua đồ rồi bọn con tiện đường đến thành phố luôn."
Trương Phương nghe được Tô Thiến nói vậy đột nhiên mất hứng rồi đánh rơi thứ gì đó xuống đất. Một lúc sau bà mới đi ra khỏi bếp với mắt lại đỏ hoe.
“Sao con lại rời đi nhanh như vậy?” Giọng điệu đầy bất đắc dĩ, “Con không có thời gian ăn cơm với mẹ rồi mới đi sao?” Thấy vậy, Lương Chính Nam định nói nhưng Tô Thiến đã nhanh hơn anh. "Người đừng nói vậy, anh ấy và Trần Vĩ đã lái xe đến rất sớm, chắc họ cũng chưa ăn sáng và con cũng thế, nếu không chúng ta cùng nhau ăn sáng và chúng con sẽ đi sau bữa sáng. "
Tô Thiến lùi một bước.
Thật sự khó có thể cứng lòng trước vẻ ngoài của Trương Phương. " Tốt! Ăn sáng là được rồi, để mẹ đi làm điểm tâm và nấu canh ngọt để tương lai hai đứa sẽ sống ngọt ngào."
Trương Phương đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều và bà liền vội vàng trở lại phòng bếp tiếp tục nấu ăn .
Cuối cùng cũng có thể ngồi xuống và dùng bữa cùng nhau. Kể ra vẫn hơn là không có tổ trức gì cả.
Trong khi đợi Trương Phương làm bữa sáng thì Lương Chính Nam và Trần Vĩ đã giúp chuyển hành lý của Tô Thiến vào xe.
Thấy Trương Phương đang chuẩn bị đồ ăn, Tô Thiến liền lấy một ít bánh quy cho mọi người ăn trước.
Quay đầu lại nhìn thấy thuốc lá và rượu trong góc, cô bắt đầu suy nghĩ. Trong nhà không có người đàn ông nào để dùng những thứ thuốc lá và rượu này nên có lẽ đến khi cô rời đi thì nhà họ Trương đến lấy những thứ này.
Ăn xong bánh quy Tô Thiến liền đi vào bếp nói chuyện với Trương Phương. Và có nói với Trương Phương và em họ, Trần Vĩ ở nhà.
Cô dặn Lương Chính Nam mang thuốc lá, rượu và một số đồ khô mà Trương Phương không ăn rồi đi ra ngoài. Tô Thiến không dẫn Lương Chính Nam đi đâu xa mà đến nhà bà lão đã nghỉ hưu ở tầng dưới để đưa một ít kẹo cưới và hành khô, nó như thay lời cảm ơn bà ấy đã giúp chăm sóc gần đây.
Sau đó, cô đưa thuốc lá và rượu cho một số lãnh đạo trong nhà máy. Những người lãnh đạo này rất tốt với ba nguyên chủ và Tô Thiến cũng là một sự ưu ái cá nhân. Cô hy vọng ông ấy sẽ nhận lời.
Và sau đó, những người chú có thể giúp chăm sóc Trương Phương khi làm việc ở đây. Khi hai người trở về nhà thì Trương Phương đã dọn sẵn một bàn đồ ăn.
Lương Chính Nam là kiểu người ít nói khi ăn nên trong bữa ăn chủ yêú là Trần Vĩ nói, đa số là lời phóng đại tài nấu nướng của Trương Phương.
Được rồi, cậu ấy đã khen ngợi từng người vì đã cư xử tốt và hợp lý. Sau đó khen Tô Thiến hiền lành và đức độ rồi quay lại khen Lương Chính Nam là người tốt.
Trời ạ, còn gì mà Tô Thiến sẽ không đau khổ khi lấy anh Lương của cậu ta. Trần Vĩ rất đau lòng vì sợ Lương Chính Nam - người không giỏi ăn nói sẽ để lại ấn tượng xấu cho mẹ vợ.
Vì vậy, cậu ta đã nóng lòng muốn dùng tất cả những lời tốt đẹp mà cậu có thể nghĩ về Lương Chính Nam. Nhưng đến cuối cùng vẫn chưa nhận được giấy chứng nhận con rể ngoan, tốt,... Trần Vĩ sợ rằng người anh em tốt của mình sẽ bị trả lại.
Sau khi ăn xong, Tô Thiến theo sau vào bếp giúp Trương Phương dọn dẹp bát đĩa.
Tại thời điểm này, Trương Phương cũng giống như tất cả các bà mẹ trên thế giới muốn nói vô số điều về con gái mình. Cũng có những lo lắng bất tận.
Thậm chí, bà còn tự trách mình sao không ép con gái đưa ra quyết định bốc đồng như vậy vì thậm chí họ còn không có một buổi tiệc tử tế.
Đứng phía sau hai người bọn họ không hề phát ra tiếng động, cô bé chỉ len lén nhìn lhai người ngồi trong phòng khách từ lúc sáng.
Giọng nói của Trương Phương không quá lớn nhưng đồng thời căn nhà cũng không quá lớn. Và đương nhiên rồi! Người ngồi trong phòng khách hoàn toàn có thể nghe thấy giọng nói lảm nhảm của bà.
Lương Chính Nam cẩn thận lắng nghe một lúc nhưng không hề nghe thấy giọng nói của Tô Thiến.
Anh không khỏi quay đầu nhìn Trần Vĩ, người đã giúp anh hỏi thăm tin tức. Anh nhìn mắt Trần Vĩ nhưng không nói lời nào, “Khi nào trở về thành phố, cậu đến bệnh viện khám mắt khi nào có thời gian giúp tôi đặt lịch. "
Những gì Tô Thiến đã làm ngày hôm qua và những gì cô ấy đã làm hôm nay hoàn toàn khác nhau. Anh cảm thấy rằng cô thực sự không quan hệ gì đến việc yếu đuối, bị bắt nạt và nó cũng không liên quan gì đến việc không có ý kiến.
Cô gái này rõ ràng có một ý tưởng lớn và một tính khí cứng rắn. Cái miệng đó cũng rành rọt, rất được lòng hàng xóm và người lớn tuổi.
Vì không muốn khiến gia đình Trương chê bai rẻ tiền, anh đã bỏ thuốc lá và rượu đắt tiền mang đến đây. Những lời chân thành mà cô ấy nói khi cho đi dường như khiến mọi người nghĩ rằng cô ấy đã tặng những thứ đó cho người chú đó của mình. Cô còn kính trọng và biết ơn như người thân trong gia đình.
Món quà được trao, người nhận vô cùng cảm thấy cô gái thật hợp lý và có trái tim nhân hậu.
Anh thậm chí còn nghĩ rằng nếu Tô Thiến bán họ đi thì những người đó sẽ không biết gì và giúp cô đếm tiền.
Trần Vĩ bị chế nhạo và tỏ vẻ khó hiểu, giơ tay lên và thúc cùi chỏ vào bụng Lương Thành Nam.
"** Anh đừng có mà nghĩ linh tinh, con mắt của tôi rất tốt hoàn toàn không vấn đề."
Sau khi trả lời người anh em xong, Trần Vĩ lại thì thầm: " Cô gái Tô Thiến này lấy anh thì thật là thiệt thòi. Tôi còn sợ anh độc thân cả đời, vừa rồi tôi còn vì anh mà nói lời trái lương tâm lừa con nhà người ta. "
Lương Chính Nam liếc nhìn cậu ta và không nói gì.
Một lúc sau Trương Phương từ trong bếp đia ra trên tay còn cầm đồ ăn. Trương Phương không giấu được xúc động, nước mắt không ngừng rơi, cô bé đi phía sau mím môi không nói chỉ nhìn Tô Thiến.
Cô hoàn toàn không nghĩ rằng cô sẽ kết hôn vào ngày hôm nay.
"Lương Chính Nam viết cho em địa chỉ liên lạc của trang trại cho mẹ em."
Tô Thiến ra lệnh cho anh xong liền xoay người nói với Trương Phương, "Người biết con không thích nhà họ Trương nên địa chỉ trang trại, bất kể họ Trương hỏi người thì người cũng đừng nói cho họ."
Nhìn thấy Trương Phương vẫn đang lau nước mắt, Tô Thiến dịu giọng lại "Khi nào con đến thì con sẽ viết thư cho người và nếu muốn người cũng có thể đến nông trại tìm chúng tôi trong kỳ nghỉ năm mới.
Đừng chán ghét con và Lâm Lâm, chúng con có thể quay lại ở với người một thời gian nếu không có việc gì làm. "