Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80 Mãn Cấp Trà Xanh

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một chị nhân viên bán hàng bên cạnh nhiệt tình chào hỏi Tần Khê.

"Chị Lưu, đây là chị gái em, chúng em ra ngoài nói chuyện một lát." Tần Tuyết vội vàng kéo Tần Khê, mỉm cười ngọt ngào với chị nhân viên kia: "Chiếc váy vừa nãy coi như của chị nhé."

"Ôi chao! Khách sáo gì, hai đứa cứ đi đi, quản lý đến thì tôi sẽ nói em ấy đi vệ sinh."

Trung tâm thương mại quốc doanh mấy năm gần đây đã qua cải cách, thành tích của nhân viên bán hàng ảnh hưởng đến tiền thưởng hàng tháng, chị nhân viên ngoài miệng từ chối nhưng cũng không có ý từ chối thật.

Tần Tuyết sợ Tần Khê nói linh tinh, vội vàng kéo cô ra khỏi cửa hàng.

"Chị, chị nhất định không được nói cho bố mẹ biết đấy."

"Rốt cuộc là chuyện gì? Nếu em không nói rõ ràng thì chị sẽ nói cho mẹ biết." Tần Khê chớp chớp mắt nói.

"Em làm vậy còn không phải vì gia đình mình sao..."

Đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, Tần Tuyết bày ra vẻ mặt tủi thân vô cùng.

Nếu không biết chuyện gì, chắc hẳn sẽ nghĩ cô muốn kiếm tiền để phụ giúp gia đình, nếu là Tần Khê trước kia, chắc chắn đã bị cô em gái trà xanh này qua mặt rồi.

Nhưng Tần Khê sau khi nghe xong, rất nhanh chóng đã nắm được trọng tâm câu chuyện.

"Vậy là em muốn mua giày mới và váy mới?"

Trong tủ kính, người mẫu đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng viền lá sen kết hợp với chân váy xếp ly màu đỏ, chính là mục tiêu cuối cùng của Tần Tuyết.

Cô nàng đã thích chiếc váy đó từ lâu, ngày nào đi học về cũng quanh quẩn ở đây, thỉnh thoảng còn vào cửa hàng để nhân viên bán hàng lấy ra cho sờ thử.

Trong một lần vô tình giúp con gái một bà cụ chọn được bộ áo cưới ưng ý, quản lý cửa hàng thấy cô nàng ăn nói khéo léo nên đã ngỏ lời hỏi cô có muốn đến cửa hàng làm thêm vài ngày hay không.

Bán được một bộ sẽ được hưởng 7 hào, muốn nghỉ lúc nào cũng được.

"Chị, chị nhất định đừng nói với mẹ, chỉ còn thiếu một đồng nữa thôi là em đủ tiền mua váy rồi, em xin chị..."

Nếu không phải coi tiền hoa hồng bán bộ quần áo kia là tiền bịt miệng thì thực ra cô nàng đã đủ tiền rồi!

Bị đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn, Tần Khê có chút động lòng.

Nhưng may mà cô cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, đưa tay chọc nhẹ vào má Tần Tuyết: "Kiếm tiền bằng năng lực của bản thân thì không có gì đáng xấu hổ, nhưng em trốn học là chị không đồng ý."

"Chiều nay em sẽ đến trường, đảm bảo không trì hoãn việc học."

Trong bốn chị em nhà họ Tần, Tần Tuyết là người có nhan sắc nổi bật nhất, đôi mắt long lanh như có nước, vóc dáng cao ráo, thon thả.

Nhưng thành tích học tập của cô nàng cũng là kém nhất trong bốn chị em.

Tốt nghiệp cấp hai không thi đậu cấp ba, phải nhờ vả vào học một trường kỹ thuật cho qua ngày, chỉ chờ tốt nghiệp là được phân vào nhà máy kiếm kinh nghiệm.

Mỗi ngày trường học chỉ có vài tiết, phần lớn thời gian đều là làm "lao động công ích miễn phí".

Trong lòng Tần Khê rất khâm phục em gái, trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể tìm được "việc làm thêm".

Giỏi hơn cô không biết bao nhiêu lần.

"Chị đi mua thức ăn đây, em về sớm ăn cơm."

"Chị ba tốt nhất!"

Trong ký ức của Tần Khê, quan hệ của hai chị em không được tốt cho lắm, nguyên nhân chủ yếu là do tính cách của Tần Khê trước kia khá khó gần, trong lòng ghen tị với em gái vì được bố mẹ yêu thương.

Tần Khê đưa tay lên, búng nhẹ vào búi tóc giả của cô nàng: "Về nhà nhớ gỡ tóc ra đấy."

Nói xong, cô xách giỏ, chạy chậm đến chỗ Thôi Tú Hà.

Trạm rau thực chất là một cửa hàng thực phẩm tổng hợp của quốc doanh.

Bên trong không chỉ bán rau củ, thịt cá mà còn có gạo, lương thực, dầu mỡ... tất cả những mặt hàng thiết yếu cho cuộc sống.

Lúc Tần Khê và Thôi Tú Hà đến, trước quầy hàng bán kẹo có khá nhiều người đang xếp hàng, còn quầy bán thịt lại khá vắng vẻ.

"Mỗi người chỉ được mua tối đa nửa cân kẹo sữa, ưu tiên người có phiếu."

"Đồng chí, tôi là người của Bệnh viện Thành phố số 1, bệnh viện chúng tôi mấy ngày nữa có tiếp đón đoàn bác sĩ nước ngoài đến tham dự hội thảo, xin hỏi có thể mua thêm kẹo sữa được không? Chúng tôi có giấy tờ chứng minh và phiếu kẹo."

Trong đám đông, hai thanh niên mặt đỏ bừng lên hỏi.

"Bệnh viện Thành phố số 1 à?"

Người bán hàng vừa nghe thấy, giọng điệu khó chịu ban nãy liền thay đổi.

Bỏ mặc những khách hàng khác, bà ta tiến đến trước mặt hai thanh niên, cười nói: "Chị gái tôi cũng làm y tá ở Bệnh viện Thành phố số 1 đấy."

"Thật sao? Trùng hợp vậy!"

Hai thanh niên có chút ngại ngùng, tai đỏ bừng lên.

Tần Khê đoán lúc này chắc hẳn họ muốn nhanh chóng mua xong rồi đi, chẳng muốn đứng đây bị mọi người nhìn chằm chằm vào nói chuyện phiếm với người bán hàng chút nào.

Đáng tiếc, người phụ nữ bán hàng không nghĩ vậy, bà ta phẩy tay ra hiệu cho đồng nghiệp cân kẹo cho những người khác, rồi quay sang hỏi: "Không biết bác sĩ Lê bên bệnh viện cậu có người yêu chưa?"

Hai thanh niên càng thêm lúng túng.

"Bệnh viện chúng tôi có hai bác sĩ họ Lê, không biết chị hỏi người nào?"
« Chương TrướcChương Tiếp »