Chương 20

"Là chị có lỗi với em trai, vốn dĩ căn phòng này là bố mẹ chuẩn bị cho em kết hôn." Tần Mai áy náy nói.

"..."

Không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã khiến cơn giận của Trương Tú Phân bùng nổ.

Tần Tuyết huých khuỷu tay vào người Tần Khê, hai chị em vội vàng bưng bát, không dám nhìn vào mắt bố mẹ.

"Không biết nói thì im miệng, biết là phòng của em trai dùng để kết hôn, sao còn mặt mũi mà ở!" Trương Tú Phân lạnh lùng nói.

Lại nhìn sang Bao Lượng chỉ lo chăm chú gắp thịt, càng thêm tức giận.

"Mấy người cũng đừng có ý định cái gì cũng không cần lo mà sống ở nhà mẹ đẻ, sau này mỗi tháng đưa tôi hai mươi đồng tiền ăn."

Tần Hải nhấp một ngụm rượu, im lặng gật đầu đồng ý với quyết định của vợ.

"Mẹ, một tháng con chỉ có hai mươi lăm đồng tiền lương." Tần Mai nhíu mày nói.

"Tôi bảo cô đưa hai mươi đồng tiền ăn mà cô cũng không muốn, trước kia ở nhà chồng, mỗi tháng đưa hai mươi đồng còn cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa." Trương Tú Phân giận quá hóa cười.

Tần Mai còn muốn nói tiếp, Bao Lượng vội vàng lên tiếng.

"Bố mẹ, chúng con đồng ý, đừng nói hai mươi đồng, ba mươi đồng chúng con cũng đồng ý."

Bao Lượng thực sự bằng lòng từ tận đáy lòng.

Không ngờ Tần Khê nấu ăn ngon như vậy, còn ngon hơn cả đầu bếp trong nhà hàng quốc doanh.

Một đĩa thịt xào ớt, vừa thơm vừa cay, khiến người ta ăn ngon miệng.

"Dì Ba ơi, đậu phụ ngon ạ,"

"Ngốc ơi, đó gọi là đậu phụ viên, có thịt đấy." Tần Tuyết vội vàng sửa lời cháu trai.

"Viên ngon, viên ngon ạ."

Bao Chí Minh lớn lên chẳng có nét nào giống Bao Lượng, lông mày rậm, mắt to, đúng chuẩn một cậu bé đáng yêu.

Hàm răng sữa vừa mọc đủ theo nụ cười toe toét của cậu bé, nước miếng chảy xuống, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Tần Khê.

"Ngày mai dì Ba làm bánh bao cho con." Tần Khê cười hì hì, véo má cậu bé.

"Trong hai mươi đồng này có tám đồng coi như là tiền em ba giúp các người chăm sóc hai đứa nhỏ." Tần Hải đột nhiên lên tiếng.

Trước kia bọn trẻ còn có bà ngoại giúp trông nom, về sau chỉ có thể nhờ Tần Khê giúp đỡ.

Đứa lớn đi nhà trẻ thì không sao, nhưng đứa nhỏ mới có hai tuổi, không có ai trông nom là không được.

Giao cho người cha suốt ngày lông bông của chúng.

Tần Hải cảm thấy chi bằng bỏ tiền ra thuê người trông nom còn hơn...

"Con thích dì Ba, con thích dì Ba nhất." Bao Chí Minh nắm chặt nắm tay nhỏ, liên tục rúc vào lòng Tần Khê.

Tần Khê ôm lấy cậu bé mũm mĩm, mềm mại, chỉ cảm thấy răng mình ê buốt.

Sao cô có thể quên mất chuyện này chứ...

"Dì Ba, hu hu —— "

Gió lạnh ban đêm mang theo hơi lạnh thổi vào con hẻm nhỏ, vài bóng người cao thấp đi ra từ trong bóng tối.

Bao Chí Minh há miệng, muốn nuốt trọn cơn gió lạnh vào trong miệng.

Trong giây lát đã bị Tần Tuyết bịt miệng lại: "Gió vào bụng, bụng sẽ đau đấy."

"Đau bụng."

Đứa nhỏ nghe hiểu lời dì Tư, vội vàng rúc đầu vào trong mũ len, dụi đầu vào cổ Tần Khê.

"Em đi đưa cơm một mình là được, sao mọi người cứ muốn đi theo vậy." Tần Khê bất đắc dĩ.

Từ tuần trước đến phiên Tần Đào làm ca đêm.

Nếu như Tần Khê một mình đưa cơm, nhiều nhất hai mươi phút là đi về.

Cố tình cô không thể cắt đuôi được mấy cái đuôi này, đi đâu cũng phải mang theo một đường.

"Bọn em bảo vệ chị, Lily, em nói có đúng không?" Tần Tuyết hỏi.

Bao Lỵ Lỵ cởi khăn quàng cổ ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cười lớn tiếng đáp lại: "Chúng ta cùng nhau bảo vệ dì Ba, đuổi người xấu đi."

"Là chị đuổi người xấu đi." Tần Khê cười.

Mùa hè ở thành phố Thọ Bắc hình như rất ngắn, mới hai tháng ngắn ngủi, một bước đã giống như bước vào mùa thu.

Gió lạnh thổi vào mặt, khiến mặt cô có chút đau rát.

"Dì Ba đánh người xấu bảo vệ chúng ta." Bao Lỵ Lỵ vội vàng đổi giọng, ôm chầm lấy Tần Khê.

Tần Khê bất đắc dĩ cười cười.

Tâm tư trẻ con thật đơn giản, cũng bởi vì Tần Khê kể cho bọn họ mấy câu chuyện, đã đưa dì Ba lên vị trí thứ nhất trong hàng ngũ yêu thích nhất.

... Vượt mặt cả bố mẹ ruột.

"Dì Tư thật đau lòng... Các em chỉ thích dì Ba không thích dì."

"Thích mà, em thích dì Ba nhất, dì Tư thứ hai." Bảo Lỵ Lỵ vội vàng lắc lắc cánh tay Tần Tuyết, thấy cô vùi mặt vào hai tay khóc thút thít lại vội sửa lời: "Dì Ba dì Tư em đều thích nhất, dì Tư xinh đẹp nhất."

"..."

Cho nên Tần Khê mới muốn một mình đến đưa cơm.

Với cái tính dẻo dính này, đợi đưa đến rạp chiếu phim không biết anh hai còn có thể ăn được cơm nóng hay không.

***

Rạp chiếu phim số ba thành phố Thọ Bắc.

Ban đêm rạp chiếu phim hoàn toàn khác hẳn ban ngày, dưới biển hiệu mấy ngọn đèn lớn chiếu sáng xung quanh sáng rực.

Trước rạp chiếu phim đứng đầy khán giả chờ mở màn.

Các loại đồ ăn vặt bày đầy trước cửa rạp chiếu phim.

"Bánh rán, ba đồng một cái nào."

"Hạt dưa, đậu phộng, đậu nành."

"Nước ngọt, nước ngọt, năm đồng một chai nào."

"Mía, bán mía nào..."