Cổ họng khô rát, Tần Khê cảm giác như chỉ cần ho nhẹ một tiếng là có thể bật ra khói.
Cô quay đầu nhìn xung quanh phòng, muốn tìm chút nước uống.
Căn phòng rộng hơn hai mươi mét vuông, ở giữa được ngăn bởi một tấm rèm.
Dựa theo trí nhớ, Tần Khê biết anh hai Tần Đào ở bên kia tấm rèm, còn cô và em gái Tần Tuyết ngủ ở chiếc giường tầng bên này.
Ngồi dậy một lúc lâu, Tần Khê mới leo xuống giường, vươn tay kéo tấm rèm màu nâu xám che gần hết ánh sáng ra.
Soạt ——
Căn phòng bừng sáng ngay khi tấm rèm được kéo lên.
Từ đây có thể nhìn thấy cây hồng sum suê xanh tốt ngoài cửa sổ và khung cảnh nhà đối diện.
Tần Hải không được lòng mọi người trong xưởng nên khi xưởng xây khu nhà tập thể, gia đình họ không được chia phần.
Những người hàng xóm cũ đều đã chuyển vào khu nhà tập thể, chỉ còn gia đình Tần Khê vẫn ở trong căn nhà trệt ở khu tập thể cũ.
Khu tập thể rộng khoảng ba trăm mét vuông, có tám hộ gia đình sinh sống.
Sống ở đây chẳng có chút riêng tư nào.
Đứng trong nhà, Tần Khê thậm chí có thể nhìn thấy cái qυầи ɭóŧ bị rách một lỗ của bà thím đối diện đang giặt.
"Mấy bà nghe gì chưa?"
Câu chuyện phiếm thường bắt đầu như thế, trong lúc bà thím phơi qυầи ɭóŧ lên, một bà cô nhà bên bưng rổ đi tới.
"Chuyện gì vậy?" Bà cô vừa nhặt rau vừa hỏi với vẻ mặt hớn hở.
Tần Khê có ấn tượng với hai người phụ nữ này, bà thím quần rách tên Lý Tú Lan, vốn không ưa Từ Tú Phân, rất thích nói xấu sau lưng nhưng lại nhát như thỏ đế.
Còn bà cô kia chính là Chu Thúy mà nguyên chủ ghét cay ghét đắng, bà ta có đôi mắt tam giác, lúc nào cũng nhìn người khác như nhìn hàng hóa, miệng lúc nào cũng nói hai đứa con gái nhà họ Tần là đồ ăn hại mà lại được nuôi dưỡng xinh đẹp.
"Có người mai mối cho Tần Đào, vừa nghe mẹ cậu ta là Trương Tú Phân là người ta chạy mất dép."
"Ôi chao, đúng là nghiệp chướng mà, có người mẹ như vậy thì khổ."
"Đúng vậy, ai mà muốn gả vào nhà đó chịu khổ chứ!"
"Tôi nói này!" Chu Thúy liếc xéo, ném mạnh đậu vào rổ: "Bán hai đứa con gái nhà đó đi là có một khoản kha khá rồi, còn lo gì không kiếm được vợ."
Chu Thúy nói hăng say đến mức không nhận ra sắc mặt Lý Tú Lan đã tối sầm.
"Con gái là đồ lỗ vốn, gả sớm cho xong, con trai mới là quan trọng!" Chu Thúy lại nói.
Đúng lúc này, tiếng chuông leng keng thanh thúy vang lên từ xa.
Tần Khê đi tới bên cửa sổ hai bước, quả nhiên nhìn thấy Trương Tú Phân đang đạp xe về nhà.
Chiếc xe dừng ngay trước mặt Chu Thúy, Trương Tú Phân chống chân xuống đất, nghiêng đầu nhổ một bãi nước bọt vào mặt bà ta.
"Con gái thì làm sao? Vĩ nhân đã nói nam nữ bình đẳng! Cẩn thận tôi báo công an đấy."
"Khụ! Đừng tưởng tôi không biết bà đang thèm muốn hai đứa con gái xinh đẹp nhà tôi, với hai thằng con xấu như cóc của bà thì ai thèm gả vào."
Giọng nói sang sảng, dứt khoát, đảm bảo từng chữ đều lọt vào tai Chu Thúy.
"Bà dám nhổ nước bọt vào mặt tôi!"
Chu Thúy sờ mặt, định lao vào thì Từ Tú Phân đã đạp xe phóng đi.
Lý Tú Lan không có ý định can thiệp, bưng đĩa hạt dưa ra cửa xem kịch hay.
Nhà Lý Tú Lan cũng có hai cô con gái, Chu Thúy nói con gái là đồ lỗ vốn, bà ta nghe sao mà không tức cho được.
"Hừ! Hai đứa con trai nhà bà là đồ vẹo vọ, nhà tôi đây không thèm!"
Đối mặt với Trương Tú Phân, Chu Thúy tự biết bản thân đuối lý, không đánh được nên đành đứng chửi.
Trương Tú Phân hất mặt, đắc ý dắt xe vào nhà.
"Vậy thì tốt, nhà nào cũng chả thèm nhà nào, bà về bảo chồng bà đừng có đi rêu rao chuyện con gái nhà tôi nữa."
Lý Tú Lan nhổ vỏ hạt dưa, cười mỉa mai: "Hóa ra là muốn phá hoại thanh danh của con gái nhà người ta để dành cho con trai mình."
"Bà nói linh tinh cái gì đấy!" Chu Thúy quay sang chửi.
Trương Tú Phân không thèm đôi co với họ nữa, xách túi thức ăn vào nhà.
Một lát sau, bà đeo tạp dề đi vào phòng Tần Khê, vừa đi vừa ngân nga bài hát, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Cạch ——
Cánh cửa vừa mở ra, hai mẹ con bốn mắt nhìn nhau.
"Chết đói đi!"
Vẻ mặt quan tâm chợt lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ghét bỏ.
"Mẹ."
Tần Khê cảm thấy thật mới mẻ khi gọi một tiếng "mẹ".
Kiếp trước, cha mẹ cô mất sớm, cô sống dựa vào họ hàng đến khi tốt nghiệp cấp 2, sau đó không ai muốn chu cấp cho cô ăn học nữa.
Tần Khê bắt đầu cuộc sống bươn chải, làm đủ mọi nghề, sau đó may mắn được một đầu bếp nhận làm học trò, từ đó đến nay, cô vẫn luôn làm nghề đầu bếp.
Nếu là nguyên chủ, chắc chắn sẽ thấy tủi thân khi nghe những lời nói đó của Trương Tú Phân.
Nhưng Tần Khê nhìn người vô số, có thể nhìn thấu sự quan tâm ẩn giấu sau vẻ ngoài cay nghiệt của bà.
Ít nhất, so với Chu Thúy, Trương Tú Phân vẫn còn thương con gái hơn.
"Chưa chết thì mau đi rửa mặt đánh răng đi, còn đợi tôi hầu à."
Trương Tú Phân lườm cô rồi bỏ đi.