Chương 10

"Kẹo là chú Lưu Khoa cho Tần Khê, sao bà không để lại cho con bé mấy viên." Tần Hải nói không rõ ràng.

Tần Khê đặt hộp cơm lên bàn, ánh mắt lướt qua viên kẹo sữa dành cho mình, đột nhiên nói: "Mẹ, con bưng một bát thịt kho đưa cho chú Lưu Khoa nhé."

Tần Khê đã chuẩn bị tinh thần bị mắng, câu tiếp theo đã chuẩn bị nói giảm xuống là đưa canh xương.

Ai ngờ Trương Tú Phân hừ một tiếng, liếc mắt nói: "Nếu bị Chu Thúy nhìn thấy thì mẹ sẽ dạy dỗ con đấy."

Chỉ nói không thể bị phát hiện, nhưng không nói không thể đưa.

Tần Khê hai mắt sáng lên, cười ha hả gật đầu đồng ý.

Trở lại phòng bếp, Tần Khê bưng bát thịt kho, lại múc một bát canh xương lớn dùng đĩa úp lại.

Trước tiên thò đầu ra xem trong sân có ai chú ý hay không, sau khi xác nhận mọi người đều đang ăn cơm, mới rón rén bưng đồ ăn đi.

Nhà họ Lưu ở sát vách nhà Trương Hữu Tài.

Nhưng Trương Hữu Tài keo kiệt, mỗi ngày trước khi trời tối đều phải ăn cơm xong xuôi, trong nhà thường không bật đèn điện.

Tần Khê đi ngang qua phòng Trương Lỗi và Thôi Tú Hà, còn nghe thấy hai vợ chồng đang thì thầm.

Nói chính là chuyện gặp Tần Tuyết trên đường vào buổi sáng.

Cuối cùng Thôi Tú Hà còn dặn Trương Lỗi tuyệt đối không được nói chuyện này cho mẹ chồng, vợ Trương Hữu Tài mà biết thì cả khu tập thể này đều biết.

Tần Khê: Lời này sáng nay cô bé đã dặn dò rồi.

Nói là ai cũng đừng nói, vậy mà Thôi Tú Hà lại xoay người nói cho chồng mình.

Cốc cốc cốc ——

Nhẹ nhàng gõ cửa phòng nhà họ Lưu.

Bên trong lập tức truyền đến giọng nói dịu dàng: "Ai đấy?"

"Dì Kiều San, là cháu ạ."

Cạch ——

Cửa mở ra, Kiều San bất ngờ nhìn Tần Khê, muốn hỏi có chuyện gì.

Tần Khê nhanh như chớp chui vào phòng, bước nhanh đến trước bàn ăn, đặt hai bát xuống, vội vàng xoa xoa tai.

Chậm thêm vài giây nữa, nóng đến mức cô bé muốn ném cả bát đi.

Nhà họ Lưu đang ăn cơm, trên bàn bày hai món rau.

"Chú Lưu, đây là mẹ cháu bảo cháu mang sang ạ."

Nói xong, không đợi nói rõ chi tiết, xoay người chạy chậm rời đi.

Trở lại nhà mình, Tần Khê đóng cửa lại, nghe thấy bố mẹ hình như đang nói chuyện vợ chồng Lưu Khoa.

Lương của hai vợ chồng không thấp, nhưng nhiều năm như vậy không có đồng nào.

Lương phần lớn là đi khám bác sĩ bốc thuốc, thậm chí còn mạo hiểm làm chuyện mê tín dị đoan.

Vì muốn có con, ngược lại khiến cơ thể dì Kiều San càng ngày càng yếu.

"Theo tôi thì, ăn uống đầy đủ thì cái gì cũng khỏe." Trương Tú Phân nói.

Nhưng dù sao chuyện sinh con cũng không phải vấn đề gì có thể thảo luận với bọn trẻ, Trương Tú Phân nói xong liền dừng lại.

"Em gái, thơm quá."

Tần Đào mặc kệ bố mẹ nói gì, đôi mắt đã sớm dán vào bát thịt kho tàu.

Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy lớp mận khô phía trên, nhưng mùi thơm nồng nặc cứ thế chui vào mũi.

"Chờ chút, thịt kho để dành ngày mai ăn, hôm nay ăn đồ mẹ mang về." Trương Tú Phân lập tức ngăn cản Tần Khê úp bát.

"..."

"Mẹ, con muốn ăn thịt kho, không muốn ăn đồ thừa." Tần Tuyết nũng nịu.

Làm nũng cũng vô dụng, Trương Tú Phân mím môi, quát: "Con tưởng con là tiểu thư con nhà giàu chắc, còn không thèm ăn đồ ăn thừa, con có biết bao nhiêu người muốn ăn mà không có mà ăn không hả, nên cho con về nhà bà ngoại ở vài tháng cho biết."

Trương Tú Phân xuất thân nông thôn, nếu không lấy Tần Hải vào làm việc trong nhà máy, chắc cả đời phải làm ruộng ở quê.

Tần Khê dừng động tác, nhìn thẳng vào nhân vật chủ chốt, lên tiếng: "Bố!"

Gọi mẹ cả ngàn câu cũng không bằng gọi bố một câu có hiệu quả.

Tần Hải vẫn cười tủm tỉm như mọi khi, nhận lấy đĩa dưa muối tự tay gắp vào bát.

"Mọi người ăn đi, ăn không hết mai ăn tiếp."

Gia trưởng lên tiếng, Trương Tú Phân chỉ còn cách trừng mắt nhìn Tần Khê, không nói thêm gì nữa.

"Ăn không hết cất tủ lạnh, nhà bạn con cũng làm thế, để mấy ngày cũng không sao." Tần Tuyết lập tức chỉ vào tủ lạnh trong nhà.

Chiếc tủ lạnh vỏ màu xanh lá cây tuy là đồ cũ, nhưng chức năng vẫn bình thường, dùng tốt.

Nhưng Trương Tú Phân tiếc điện, trong tủ lạnh chỉ toàn đồ khô, để trong nhà cho đẹp là chính.

"Con nghe người ta nói, tủ lạnh không dùng dễ hỏng lắm, hình như trong đó có cái gì đó mà không dùng sẽ hỏng." Tần Khê tiếp lời.

"Thật hay giả vậy?" Trương Tú Phân bán tín bán nghi.

"Thật mà!" Tần Đào vội vàng lên tiếng bênh vực hai em gái.

"Từ nay nhà mình dùng tủ lạnh, sau này mua xương về cũng không sợ bị hỏng nữa." Tần Hải nói: "Tiền điện mấy hào nhà mình vẫn trả nổi."

Tủ lạnh là Tần Hải liều mạng giúp người ta chuyển tin cho người thân bị quy là phần tử xấu xa đổi lấy.

Đồ điện đổi bằng cả mạng sống, sao nỡ lòng nào để hỏng.

Hơn nữa hiện giờ tiền điện trong nhà máy rẻ, có dùng nhiều nhất cũng chỉ tốn thêm mấy hào, ông không tiếc.

Nếu hai vợ chồng biết Tần Tuyết bán một bộ quần áo kiếm được những bảy hào, không biết có tức đến mức rút roi mây ra vụt cô không.

Tần Tuyết chột dạ len lén nhìn Tần Khê mấy lần, sợ cô bất ngờ mách mẹ.

"Dùng dùng, tôi nói không lại bố con các người." Trương Tú Phân đảo mắt.