Chương 1

Hoa quốc, Thọ Bắc.

Tiếng nổ mạnh dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, Tần Khê tỉnh lại trong cơn đau đầu, cô theo bản năng đưa tay day huyệt thái dương.

Day liên tục vài cái, đầu óc choáng váng của cô cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.

Cô nhớ trước khi nhà bếp phát nổ, mình đang đứng ngay trung tâm, cơn đau ập đến khiến cô lập tức mất đi ý thức.

Không chết... Chẳng lẽ bị thương nặng?

Ký ức ùa về khiến Tần Khê giật mình mở to mắt, trước mắt cô là bóng đèn lắc lư theo gió hắt ra thứ ánh sáng vàng vọt, trên xà nhà gỗ le lói bóng ngói.

Cô đang nằm ngửa trên giường, chớp chớp mắt hai cái rồi đột nhiên ngồi bật dậy.

Do ánh sáng lờ mờ, cô không nhìn rõ tình hình trong phòng.

Tần Khê ngẩng đầu lên véo mặt mình một cái - cơn đau cho thấy tất cả đều là thật, kèm theo đó là hơi thở ngày càng nặng nhọc, khiến cô nhanh chóng ý thức được sự thật mình đã xuyên không.

Những ngón tay thon dài, làn da mịn màng, lòng bàn tay nhẵn nhụi, khác một trời một vực so với đôi bàn tay đầy vết chai và sẹo của kiếp trước.

Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Ký ức của nguyên chủ cuồn cuộn ùa vào tâm trí cô, tốc độ nhanh đến mức khiến cô ngã vật ra giường.

Bây giờ là năm 1978, thế giới này gọi là Hoa quốc, nguyên chủ cũng tên là Tần Khê, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi.

Bố cô là Tần Hải, công nhân nhà máy cáp điện thành phố Thọ Bắc, mẹ là Trương Tú Phân, nhân viên nhà ăn của nhà máy, cả nhà sống trong một khu tập thể lớn của nhà máy.

Vừa nhớ đến đây, trong đầu Tần Khê đột nhiên hiện lên một đoạn cốt truyện dài.

Hóa ra đây là một cuốn tiểu thuyết... Nhà Tần Khê, kể cả cô, đều là nhân vật phụ sống cùng một khu tập thể v ới nữ chính Tô Thanh Nhã.

Nữ chính từ nhỏ đã ngoan ngoãn đáng yêu, học giỏi, còn nguyên chủ thì ăn nói khó nghe lại học hành không đến đâu, thi trượt cấp ba.

Mà người dân trong khu tập thể mỗi khi nhắc đến nhà Tần Khê, hầu hết đều lắc đầu ngao ngán.

Lý do thì...

Thực sự là cả nhà họ đều rất kỳ ba, nếu lỡ lời nói xấu sau lưng mà bịTrương Tú Phân nghe thấy, thể nào bà cũng xông thẳng đến nhà mắng cho một trận.

Gia đình có sáu người.

Mọi người trong xưởng đều nói Tần Hải lười biếng, chỉ thích nhàn hạ, việc nhẹ thì không muốn làm, việc nặng thì không làm được, nhưng hễ có chút lợi lộc gì là thế nào cũng không thể thiếu ông.

Trương Tú Phân thì mồm năm miệng mười, cãi nhau với cả khu tập thể chẳng ai địch nổi, lại còn nổi tiếng là lười biếng.

Chị cả Tần Mai nói dễ nghe thì là nhu mì, nói khó nghe thì là chẳng có chủ kiến, người ta nói gì nghe nấy.

Ấy vậy mà bà chị này lại tự do yêu đương với một anh chàng lêu lổng, chính là anh rể Bao Lượng của Tần Khê.

Sau khi kết hôn, hai vợ chồng chuyển đến nhà họ Bao ở, chẳng mấy khi về nhà mẹ đẻ.

Anh hai Tần Đào, năm nay hai mươi hai tuổi đầu mà vẫn lông bông, nói trắng ra là chẳng có ai dám giới thiệu đối tượng, sợTrương Tú Phân mắng chửi người ta.

Trong truyện, Tần Đào là người bình thường nhất nhà, có chăng chỉ là một anh chàng “mẹ bảo sao làm vậy”.

Em gái út Tần Tuyết là “trà xanh” chính hiệu, giỏi nhất là nói lời ngon tiếng ngọt, đang học năm hai trường trung cấp nghề thành phố Thọ Bắc, con gái thì ghét bỏ, con trai thì mê như điếu đổ.

Còn nguyên chủ ư...

Nói tóm lại là chẳng làm được trò trống gì, chỉ giỏi yêu đương mù quáng.

Nguyên chủ Tần Khê vừa gặp đã yêu nam chính Doãn Tuân.

Dù biết rõ nam nữ chính có tình cảm với nhau, cô vẫn cứ bám riết lấy Doãn Tuân, mặt dày mày dạn theo đuổi.

Sau đó, hành vi của cô ngày càng quá đáng, cho đến khi bị nữ chính Tô Thanh Nhã ra tay trừng trị.

Nhà họ Tần bị cả khu tập thể khinh rẻ, Tần Khê xấu hổ không dám ở nhà nữa, vội vàng gả cho một anh công nhân nhà máy dệt.

Sau khi nữ chính thi đỗ đại học, thành đôi với nam chính, thì trong truyện cũng chẳng còn nhắc gì đến nhà họ Tần nữa.

Trong truyện không viết, Tần Khê dĩ nhiên là không biết.

Mà thời điểm Tần Khê xuyên không chính là lúc nguyên chủ vừa nghỉ việc ở trạm bán thức ăn, đang định cùng một người bạn nào đó đến Đông tỉnh làm ca sĩ.

Kết quả là ca sĩ thì không thành, bởi vì không có giấy giới thiệu nên bị công an giữ lại ở ga tàu, đưa về đồn thẩm vấn.

Sau đó mới biết, nào có chuyện đi làm ca sĩ, người bạn mà nguyên chủ quen biết chỉ là một tên ma cô, chuyên đi lừa gạt các cô gái trẻ đến vũ trường ở Đông tỉnh làm tiếp viên rót rượu.

Tần Hải phải nộp hai trăm đồng tiền bảo lãnh mới đưa được Tần Khê ra, xót con gái đến mức suýt nữa thì ngất xỉu.

Bà mẹ thì còn chưa kịp mắng chửi, Tần Khê đã vì giấc mơ ngôi sao tan vỡ mà đổ bệnh.

Xuyên sách, vai phụ, gia đình kỳ lạ.

Bao nhiêu từ ngữ kết hợp lại khiến Tần Khê mất một lúc lâu mới chấp nhận được hiện thực này.

Đối với cô, Thọ Bắc năm 1978 chính là hiện thực.