Chương 8

"Con nói xem đứa nhỏ này, sống trong nhà ta không phải tốt hơn thế này nhiều sao?"

Bà nội Vương cũng dong dài hai câu, liền vội vàng đi hỏi xem có ai cho thuê nhà không.

Trước khi đi, bà không quên dặn dò Lục Hạ buổi tối ở nhà khách để bà mang đồ ăn đến cho, không được ra ngoài mua đồ ăn.

Mặc dù đã vài năm kể từ khi cải cách và mở cửa nhưng huyện của họ vẫn còn rất lạc hậu, có rất ít người buôn bán trên đường phố, lại còn trú ở phía đông phía tây, chỉ có thời điểm họp chợ mới đông đúc. Họ thường phải đến các nhà hàng nước ngoài để ăn. Nơi đó không chỉ đắt mà còn cần phải có phiếu, không tiết kiệm chi phí.

Lục Hạ bây giờ rất nghèo vì vậy cô không từ chối nữa.

Lưu Tú Mai khi nghe tin Lục Hạ Chi muốn ly hôn còn tưởng rằng tai mình có vấn đề.

Khi bà chạy đến kho củi thấy chuồng gà bên trong trống rỗng, rương gỗ của hồi môn và áo quần hai mẹ con Lục Hạ Chi đều biến mất, lúc này mới chắc rằng tin đồn đó là sự thật!

"Làm phản, làm phản rồi!"

Lưu Tú Mai rất tức giận, nhà bọn họ còn không ghét bỏ việc nó sinh con gái thì thôi, vậy mà nó còn dám đệ đơn ly hôn?!

Nhà bọn họ có điều kiện tốt như vậy, nếu không phải vì lúc trước dựa vào bộ dáng hồ ly tinh quyến rũ con trai đơn thuần của họ, thì loại con gái nhà quê như nó làm sao có thể leo lên được nhà bọn họ?

"Kể từ khi nó bước ra khỏi cửa nhà chúng ta, về sau cũng đừng mong trở về. Nó đã sinh một đứa con gái lại còn dám làm phản, không phải là nó muốn đệ đơn ly hôn, mà là nhà họ Cao của chúng ta muốn ly hôn với con đĩ này! "

Ngay khi Cao Vĩnh Tiến trở về nhà, biết được tin này cũng không khỏi nhíu mày.

"Sao lại thế này? Tại sao đột nhiên đệ đơn ly hôn? "

Mặc dù ông không hài lòng với cô con dâu này, nhưng nếu đã vào cửa thì vẫn nhận.Bây giờ lại làm ầm ĩ ra thế này, còn gióng trống khua chiêng như thể sợ mọi người không biết.

Bình thường không hé răng, không nghĩ tới hé răng liền xảy ra chuyện lớn như vậy.

"Làm sao tôi biết, bình thường đánh rắm còn không tới, không ngờ lại gian xảo như vậy. Tôi thấy rằng nó cố ý làm bộ làm tịch, buộc nhà chúng ta phải tuân theo."

Lưu Tú Mai hùng hùng hổ hổ, không thể hiểu được mạch não của Lục Hạ Chi, chỉ đuổi đi có một đứa trẻ vô tích sự lại tỏ ra thanh cao không chịu.

Còn nói gì mà đáp lại lời kêu gọi của đất nước, không bao giờ có đứa con thứ hai, là một người phụ nữ không sinh con trai vẫn được gọi là phụ nữ hay sao!

"Lão Cao, chuyện này chúng ta không thể tha thứ. Nó muốn ly hôn, được thôi, đem tiền sính lễ 500 tệ trả lại rồi cho nó cút. Đứa trẻ cũng đừng hòng ôm đi, đây là huyết mạch của nhà họ Cao chúng ta, nó đi rồi thì không còn một xu quan hệ."

Lưu Tú Mai hoàn toàn không để tâm đến đứa cháu gái này, nhưng bà không muốn để Lục Hạ Chi đạt được nguyện vọng của mình.

Cô ta dám đệ đơn ly hôn, còn lén lút bán tất cả gà trong nhà, làm phản!

Nếu không trị gắt gao, cô ta sẽ nghĩ rằng nhà họ Cao của họ rất dễ bị bắt nạt.

"Hiện tại trước mắt phải tìm ra nó và xem nó muốn làm gì. Bà cũng đừng ồn ào, nếu tin tức này lan rộng, đứa trẻ cũng sẽ không thể mang đi."

Lưu Tú Mai không vui nói: "Chuyện đã đến nước này rồi, ông còn muốn cô con dâu này sao?"

Thiên Hữu của bọn họ sau ly hôn có thể tìm thấy một người tốt hơn, tại sao phải bận tâm với một đứa rách nát như vậy.

Cao Vĩnh Tiến lạnh lùng liếc nhìn bà, "Giám đốc sắp nghỉ hưu rồi."

Ông mặc dù không còn trẻ nhưng vẫn có thể làm việc thêm vài năm, cho nên không phải là không có cơ hội cạnh tranh. Quyền lợi khi về hưu là chính, phúc lợi đãi ngộ sẽ không ít. Điều quan trọng nhất là có thể đề bạt thăng chức cho con trai mình.

Nhà máy bây giờ hoạt động hiệu quả không tốt, điều này ảnh hưởng lớn đến công nhân bên dưới, cho nên càng lên cao thì càng an toàn.

Vào thời điểm mấu chốt này, nếu trong nhà có chuyện sẽ không mang lại cho ông danh tiếng tốt và sẽ ảnh hưởng đến việc thăng chức của ông.

Lưu Tú Mai giống như bị bóp cổ, mặt đỏ lên vì tức giận, "Tôi đã nói tại sao nó lại làm lớn chuyện, đây là nhìn chuẩn thời cơ."

Vừa nói lại không nhịn được thấp giọng hỏi: "Lần này ông thật sự có cơ hội sao? Tôi nghe mọi người nói muốn đề bạt Tiểu Trương cơ mà."

Cao Vĩnh Tiến đã ở vị trí này nhiều năm, mỗi lần thăng chức đều không có phần, bây giờ đã lớn tuổi, các đối thủ cạnh tranh vẫn còn trẻ và có năng lực, ông có thể cạnh tranh sao?

Tiểu Trương cũng là phó giám đốc, trước kia dưới trướng Cao Vĩnh Tiến, cho nên khi cùng chức với Cao Vĩnh Tiến thì ông vẫn gọi đối phương là Tiểu Trương.

"Hiện tại người trẻ tuổi không thực tế, đầu óc không ổn định."

Cao Vĩnh Tiến hừ lạnh, giọng nói lộ ra khinh thường, "Tôi nghe được cậu ta muốn nghỉ phép không lương."

"Cái gì? Có phải cậu ta uống nhầm thuốc hay không? "

Lưu Tú Mai thật không thể tin được.

Tiền đồ trong nhà máy tốt đẹp như vậy không cần lại chạy ra ngoài, cậu ta bị lừa đá đúng không?

Mặc dù vẫn giữ được vị trí của mình, nhưng một khi cậu ta ra ngoài và trở lại, cậu ta thậm chí có thể không giữ được chức phó giám đốc, đây hoàn toàn là lấy tiền đồ ra đùa giỡn.

"Ai biết ngày nay người trẻ nghĩ gì, thứ người ta cầu không được cậu ta lại vứt đi. Tôi thấy lãnh đạo nhà máy cũng đã nhận ra, cho dù bây giờ cậu ta không rời đi thì cũng không đến lượt cậu ta sửa sai."

Lưu Tú Mai nghe những lời này, đây không phải là giống với Lục Hạ Chi sao, không biết trong đầu nghĩ cái gì.

Tiểu Trương rời khỏi cạnh tranh khiến Cao Vĩnh Tiến có khả năng nhiều hơn làm cho Lưu Tú Mai không khỏi phấn khởi .

Tuy rằng không hài lòng nhưng ông tạm thời bác bỏ kế hoạch gọi cả năm người con gái đến để tính toán Lục Hạ Chi.

Người, bà sẽ không đi tìm, dù sao người gấp cũng không phải là bà. Lục Hạ Chi là một phụ nữ còn mang theo con, nhà mẹ đẻ nghèo đến mức không có nhà họ thì không sống nổi. Đến lúc đó cho dù Lục Hạ Chi có quỳ gối cầu xin, bà cũng sẽ không thèm liếc nhìn.

Thật đáng tiếc là cô ta lại không xử lý tốt vấn đề này, cô ta bỏ lỡ lần này, cô ta sẽ không còn một cơ hội nào nữa.

500 tệ!

Lưu Tú Mai càng nghĩ đến càng đau lòng không chịu được, cảm thấy như dao đang cắt vào da thịt của mình.

Con gái là thứ tệ nhất để "gửi", gặp đứa coi tiền như rác đều không dễ chịu, lần sau chắc chắn sẽ không có chuyện tốt như vậy.

Lưu Tú Mai tính toán tất cả trên đầu Lục Hạ Chi, bà sẽ yêu cầu nhà họ Lục bồi thường tổn thất. Nuôi ra đứa con gái như vậy bọn họ phải có trách nhiệm.

Bây giờ gói hàng đã được trả về cho gia đình, nhà họ Lục nuôi hai con lợn, cuối năm phải kéo một con về nhà mình!