Vẻ mặt Lục Hạ rất nghiêm túc: "Bà nội Vương, đây là quyết định của con sau khi cân nhắc kỹ lưỡng."
Bà nội Vương nhìn Lục Hạ Chi từ trên xuống dưới, luôn cảm thấy cô gái này khác với trước kia, bây giờ Lục Hạ Chi rõ ràng là có chủ ý và độc lập hơn rất nhiều.
Có lẽ là làm mẹ ai cũng sẽ trở nên thật mạnh mẽ.
Bà nội Vương thở dài thật sâu, nếu không phải bị ép bức đến cùng đường, nha đầu ngốc này sao có thể suy nghĩ như vậy.
Bà biết rất rõ Lục Hạ Chi đã có một khoảng thời gian khó khăn ở nhà họ Cao, bây giờ sinh con gái sẽ lại càng khó hơn gấp nhiều lần.
Lần đầu tiên gặp Lục Hạ Chi, cô gái này đẹp như một mỹ nhân trong tranh, bây giờ lại giống như một đóa hoa héo úa, cả người gầy đến mức gió có thể thổi bay.
Một người phụ nữ có hạnh phúc hay không thì không thể nào che giấu được. Đặc biệt là sau khi sinh con, cuộc sống như thế nào đều viết rõ ràng trên mặt.
"Nhưng con mang theo con gái làm thế nào để sống? Con không có việc làm, nhà mẹ đẻ cũng không còn là nhà mình, con lấy gì để nuôi sống bản thân và con gái? "
Bà nội Vương đã sống gần hết cuộc đời, đã nhìn thấy tất cả mọi thứ, bà không nghĩ ly hôn là một vấn đề lớn nhưng bà lo lắng cho tương lai của người mẹ.
"Hiện tại xã hội cải cách và mở cửa, có rất nhiều cơ hội, chỉ cần chịu làm việc, con nghĩ con và con gái sẽ không sống khó khăn."
Lục Hạ tự tin nói, khuôn mặt tiều tụy trở nên có sinh khí.
Bà nội Vương còn muốn nói gì đó nhưng bà đã nuốt xuống khi nhìn thấy điều này.
Bà quen biết Lục Hạ Chi lâu như vậy, biết đứa nhỏ này là một người kiên định, nếu nói ra được như vậy thì trong lòng khẳng định đã có phương hướng.
Nha đầu này rất siêng năng, còn học qua cao trung, đầu óc lại tốt nên không có lý do gì nó không thể sống một cuộc sống tốt đẹp.
"Cho dù con chọn như thế nào, bà nội Vương cũng sẽ ủng hộ con. Nếu có bất cứ điều gì cần giúp đỡ, con cứ việc nói, bà hiện tại sức khỏe không tệ khẳng định có thể giúp con không ít việc."
Lục Hạ rất cảm động, cô thật sự không ngờ bà nội Vương lại thấu hiểu cho mình, đừng nói những người thời đại này, một số người trong thời đại của cô vẫn còn cảm thấy ly hôn là một điều đáng xấu hổ.
Cô chỉ nghĩ rằng sớm muộn gì bà cũng sẽ biết, bây giờ cô cần sự giúp đỡ của bà nội Vương cho nên thông báo trước cho bà ấy.
Mặc dù đã trở thành Lục Hạ Chi, nhưng tình cảm của cô với nơi này vẫn rất xa lạ. Không nghĩ tới bà nội Vương lại có thái độ như vậy, điều này làm cho sự xa lạ của cô đối với thế giới và con người nơi đây tiêu tan rất nhiều.
Sau khi cảm ơn bà nội Vương, Lục Hạ đặt đứa trẻ và đồ đạc xuống rồi rời đi.
Lục Hạ đi đến phía sau tòa nhà lầu nơi nhà họ Cao sinh sống, có một dãy nhà trệt thấp bé cách đó khoảng mười mét.
Đây là một kho củi được nhà máy xây dựng nên, nhà họ Cao là lãnh đạo, vì vậy khi phân chia phòng, họ không chỉ được sống trong một ngôi nhà lầu kiểu phương Tây mà còn có một kho củi lợp ngói ba bốn mét vuông. Rất nhiều người sử dụng nó để chất đống đồ lặt vặt, chẳng hạn như than tổ ong bị đốt cháy, những người siêng năng còn sẽ nuôi gà trong đó.
Nguyên chủ nuôi mười con gà mái trong kho củi vì vậy trong nhà không bao giờ thiếu trứng.
Cô ấy cũng được ăn rất nhiều khi mang thai nhưng sau khi sinh con gái, phúc lợi này không còn nữa.
Nguyên chủ cũng là người thành thật, nhà họ Cao không cho cô ăn, cô cũng không có ý kiến mà tự đem địa vị của mình hạ xuống rất thấp.
Dù rất thương con gái nhưng cô vẫn có ý nghĩ sinh con gái là có lỗi với nhà họ Cao.
Lục Hạ nghiêm chỉnh tuân theo nguyện vọng của nguyên chủ, sau khi ly hôn sẽ không lấy đi đồ đạc của nhà họ Cao, mấy năm nay vất vả như người giúp việc nên coi như là trả lại tiền sinh lễ 500 tệ, nhưng còn những con gà này cô phải lấy.
Những con gà này đều do nguyên chủ nuôi dưỡng, ngày nào cô ấy cũng ra đất xung quanh đào rau dại và sâu, cám gạo cũng do nhà mẹ đẻ gửi đến nên chúng hoàn toàn thuộc về tài sản của nguyên chủ.
"Trước kia cho nhà họ ăn trứng gà coi như là tiền thuê kho củi"
Lục Hạ bắt gà ra khỏi chuồng, trói chân chúng bằng dây thừng, lại dùng dây thừng bó 1 lần 5 con, 5 con cùng với nhau, tiếp đó tìm một cây gậy đi qua, vác mười con gà trên vai rồi đi ra khỏi kho củi.
Vưu Kim Lan đã sớm nhìn thấy Lục Hạ trở về, bà vẫn suy nghĩ về những gì Lục Hạ nói bởi vậy luôn chú ý đến hành động của cô.
Khi bà nhìn thấy Lục Hạ đi ra cùng với những con gà mái đã nuôi được hơn một năm, mắt bà sáng lên và vội vã chạy xuống lầu.
"Tiểu Hạ, con đang làm gì đây?"
Lục Hạ mỉm cười với bà nói: "Thím Vưu, con muốn bán mấy con gà này, thím có muốn mua không?"