Chương 30

Lục Hạ cũng nhờ diện mao này mà khiến bọn trẻ thích mua kem que của cô hơn, doanh thu bán hàng cũng không vì có tham gia của Chu Xuân Lan mà giảm xuống quá nhiều.

Buổi tối, Lục Hạ tự mình xuống bếp nấu cơm.

Hâm lại thịt, thịt kho tàu hầm khoai tây, rau muống xào còn có canh trứng mướp hương.

Mí mắt của bà nội Ngô không ngừng nhảy khi nhìn thấy động tác của Lục Hạ, cũng quá phong phú rồi!

Bà ngăn không được nên dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, trêu chọc Mãn Mãn không thèm để ý Lục Hạ đang làm gì.

Nếu là bà, bà có thể ăn miếng thịt này trong một tháng, thậm chí hai tháng.

Trên bàn cơm, ông nội Triệu và bà nội Ngô dù có muốn khách sáo nhưng không ăn cũng không được, Lục Hạ sẽ liên tục gắp cho bọn họ nếu họ không động đũa.

Triệu Tuệ vừa bước vào nhà đã bị đồ ăn trên bàn hấp dẫn đến mức không khỏi nuốt nước miếng, cha mẹ già ở nhà ăn ngon quá!

"Cha, mẹ, các ngươi một mình ở nhà ăn ngon quá, lúc con mang Tiểu Dương Tiểu Phương tới, cũng chưa thấy hai ngươi hào phóng như vậy."

Triệu Tuệ trong giọng điệu tràn ngập oán giận, cảm thấy mình không được cha mẹ coi trọng.

Cô thuần thục đi đến tủ lấy bát đũa, ngồi xuống rồi múc ngay vài miếng thịt ba chỉ cho vào bát.

"Bang" Ông nội Triệu đập đũa xuống bàn, "Con đang làm cái gì vậy!"

Ông nội Triệu vốn là người ít nói, hiếm khi nổi giận nên khiến mọi người đều kinh ngạc.

Mãn Mãn nằm bên cạnh cũng tò mò nhìn sang.

Triệu Tuệ sợ đến mức không cử động, rồi lại nhét miếng thịt vào miệng, ăn đến miệng đầy dầu.

“Ồ, hai người bằng lòng đưa thịt cho một người phụ nữ không biết từ đâu đến, còn con gái ruột ăn một chút thịt thì không được sao? Nếu hôm nay con không đột nhiên qua đây, con cũng không biết hai người thế nhưng là kẻ 2 mặt!”

Bà nội Ngô tức giận đến khó thở: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy? Đây là do tiểu Hạ mua!"

Triệu Tuệ trợn mắt và liếc nhìn Lục Hạ với vẻ khinh thường.

"Mẹ, mẹ nói lời này chính mẹ tin được sao? Mẹ cho rằng con không biết nó là ai à? Một người phụ nữ nông thôn đã ly hôn và có một đứa con, lấy đâu ra tiền mua thịt?"

"Kiếm." Lục Hạ nhàn nhạt mở miệng.

Triệu Tuệ chế nhạo: "Cô đang lừa ai? Hiện tai hoàn cảnh kém như vậy, nhiều nhà máy còn không trả lương. Là phụ nữ, cô kiếm tiền bằng cách nào? Chỉ bằng cây kem hai xu cô bán?"

“Tôi xác thật là dựa vào một xu hai xu này kiếm ra tới.” Luc Hạ vẫn như cũ thực bình tĩnh.

Đừng nói nhân tài ngày nay vừa bị nền kinh tế thị trường tác động, thậm chí ở thời của cô cũng có người cho rằng những người bày quán vỉa hè là những quần thể yếu kém, là tầng lớp đáy xã hội, chỉ cần có công việc khác sẽ không làm, cũng sẽ không cần trốn chạy với ban quản lý đô thị.

Kỳ thực cũng không hẳn là đúng, lúc Lục Hạ còn học đại học, ban đêm cô đi chợ đêm bán đồ trang sức, một buổi tối có thể kiếm được hơn 200, lúc đó chi phí hàng tháng của cô cũng chỉ có 400 đến 500.

Triệu Tuệ hoàn toàn không tin cô: "Cô giả vờ giả vịt làm gì?"

"Triệu Tuệ!" Bà nội Ngô nổi giận: "Con bây giờ cũng là mẹ của hai đứa trẻ, con nói những lời này nghe có được hay không?"

"Mẹ, con làm điều này cũng vì lợi ích hai người. Đừng để bị lừa. Hiện tại và trước kia không giống nhau, kẻ lừa đảo đặc biệt nhiều, ở nhà máy của chúng con có người đi công tác, thời điểm ngồi ở trạm dừng xe lửa mua một con vịt quay. Mẹ thử đoán xem? Con vịt quay đó chỉ là một lớp da, bên trong đều làm bằng gỗ!”

Triệu Tuệ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, còn không quên nhét thịt vào miệng.

Bà nội Ngô không nhịn được liền lấy đi cả hai đĩa thịt trên bàn.

"Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy? Con còn chưa ăn no đâu!"

"Tiểu Hạ đã mua tất cả số thịt này bằng tiền của mình. Chúng ta, hai vợ chồng già ăn đều cảm thấy xấu hổ. Còn con, không chỉ ăn ké còn nói những lời vô nghĩa xúc phạm, những người khác mắc nợ con hay sao."

“Mẹ, sao mẹ không nghe? Cha, người có phải cũng hồ đồ rồi không? Bị một người phụ nữ lừa, tiền của cô ta đều do hai người trợ cấp. Bên ngoài đều lan truyền, nói hai người là lão hồ đồ, không chỉ thu nhận một người phụ nữ đã ly hôn mà còn cho tiền để cô ta chăm sóc con. Cha, mẹ ơi, con hiện tại khó khăn như vậy, cũng chưa duỗi tay xin hai người, hai người sao có thể làm như vậy? "

Triệu Tuệ nói chuyện hai mắt đỏ hoe, trong lòng vô cùng ủy khuất.

Hai vợ chồng cô đều làm việc ở một xưởng sản xuất đồ nội thất, hiện tại xưởng không nhận được đơn hàng nào, mấy tháng nay họ chỉ được trả một nửa lương. Tháng này đã đến lúc phát tiền lương mà vẫn không có.

Nhà bọn họ phía dưới có hai đứa nhỏ, phía trên là bố mẹ chồng đều là người nông thôn, không có lương hưu, tuổi lớn cũng không thể làm được việc gì, cuộc sống hàng ngày rất khó khăn.

Kết quả là cô nghe nói cha mẹ cô thế nhưng đưa hết tiền cho một người phụ nữ xa lạ, cả ngày ăn thịt ăn cá.

Lúc đầu còn không tin, hôm nay bớt thời gian đến xem, vậy mà lại đúng như vậy!

Ba người thế nhưng làm đến ba món mặn và một món canh, mỗi món đều khá lớn, bao gồm cả thịt và trứng, chỉ riêng bữa ăn này thôi cũng đủ cho gia đình họ ăn mấy ngày.

"Rốt cục ai đã tung ra tin đồn này! Con nghe người khác nói hươu nói vượn gì vậy? Tiểu Hạ căn bản không phải người như vậy." Bà nội Ngô rất tức giận.

Triệu Tuệ thấy bà kêu Lục Hạ thân thiết như vậy, càng là không tin, chỉ cảm thấy hai vợ chồng già bị lừa, đầu óc không tỉnh táo.

Hai vợ chồng già đều có lương hưu, con cái đều có việc làm, không bao giờ xin tiền họ, còn thường mang đồ ăn đến. Chi tiêu hàng tháng của họ không lớn và họ tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Bình thường ai cũng bận rộn công việc, không thể lúc nào cũng đến chăm sóc, ông bà rất dễ trở thành con dê béo trong mắt những kẻ gian xảo!

Một phụ nữ có thể lăn lộn đến ly hôn khẳng định là có vấn đề, cho một người phụ nữ như vậy vào nhà không thể nghi ngờ là dẫn sói vào nhà.

"Cha mẹ đừng nói tốt cho cô ta. Người phụ nữ này dù sao cũng không thể tiếp tục sống ở đây. Cho dù cô ta tự mua được số thịt này, cha có thực sự tin rằng cô ấy kiếm được tiền bằng cách bán kem que không? Tiền kiếm dễ dàng như vậy thì hiện tại đã không còn người nghèo!”