"Tôi vừa đúng lúc có một phiếu ở đây. Hôm nay cô có muốn phiếu thịt không? Ở đây tôi có khá nhiều."
"Tôi muốn tất cả."
"Tất cả luôn sao? Trong tay tôi có phiếu mười cân thịt."
Lục Hạ kinh ngạc: "Anh lấy ở đâu ra nhiều như vậy?"
Thức ăn chăn nuôi hiện tại không thể đáp ứng kịp, chu kỳ chăn nuôi lợn kéo dài, đàn lợn không lớn nên nguồn cung không đủ.
Phiếu thịt khó kiếm được là một chuyện, muốn mua thịt còn phải đi lấy từ sáng sớm, nếu không sẽ không còn sót lại gì.
"Chuyện đó cô không cần quan tâm, tôi có cách của mình, dù sao đảm bảo là không có vấn đề."
Thẩm lão tam ném tàn thuốc xuống đất và giẫm mạnh lên.
Lục Hạ chỉ tỏ ra kinh ngạc, không có ý định đi sâu dò hỏi tới cùng, cô nghiến răng nghiến lợi nói:
"Được rồi, đều đưa hết cho tôi. Tôi là khách quen phải cho tôi giá rẻ hơn."
Lục Hạ bình thường cũng không rãnh thường xuyên đến đây, nơi này cách xưởng đóng hộp khá xa, có thể kiếm được phiếu thịt cũng không dễ dàng.
Dù sao cũng luôn muốn ăn, hơn nửa năm nữa phiếu thịt mới hết hạn, hoàn toàn có thể tiêu thụ hết.
"Đây là một món hời lớn." Thẩm Lão Tam giơ ngón tay cái lên, "Cô nhất định sẽ không hối hận khi mua nó, sau này mua phiếu thịt sẽ không dễ dàng như vậy."
"Vì sao?" Lục Hạ băn khoăn, dựa theo tiến trình lịch sử, tương lai thịt lợn sẽ ngày càng dễ mua, Thẩm Lão Tam lấy tin tức này ở đâu ra?
Thẩm Lão Tam là người nắm rõ thông tin, Lục Hạ không dám bỏ qua.
"Bởi vì tôi, Thẩm Lão Tam, sẽ không làm nữa."
"Ông chủ Thẩm đã tìm ra cách kiếm tiền mới ư?"
Nghe đến danh hiệu "ông chủ", Thẩm lão tam trong lòng một bụng thoải mái.
"Tôi chuẩn bị đến Dương Thành để thử vận may, trước kia một đám anh em của tôi đến đó đều đại phát tài."
Lục Hạ đối với việc này không tỏ ý kiến, nếu có tiền cô cũng sẽ đi nơi đó nhìn xem.
"Cái kia……"
Lục Hạ quay người định rời đi thì bị Thẩm Lão Tam gọi lại.
Lục Hạ dừng bước chân lại và nhìn hắn.
Thẩm lão tam biểu tình có chút không được tự nhiên, ra hiệu cho Lục Hạ đến một nơi yên tĩnh để nói chuyện.
Lục Hạ thấy địa phương này vẫn đang ở trên đường lớn, cũng không cự tuyệt mà đi theo.
"Chuyện gì?"
"Cái kia……" Thẩm Lão Tam ấp a ấp úng, hiếm khi nói chuyện lúng túng như vậy.
"Cái kia, tôi nghe nói cô đã ly hôn?"
Nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, Lục Hạ lập tức hiểu ra, nói thẳng:
“Đúng vậy, tôi không muốn sinh thêm con. Đời này có một đứa con gái là đủ rồi cho nên ly hôn. Có vấn đề gì không?”
Thẩm Lão Tam giật mình: “Cô không tính toán sinh thêm con sao?”
"Nếu đàn ông có thể sinh con, tôi không ngại có thêm vài đứa nữa.
Thẩm lão tam bị nghẹn lại, vẻ mặt cổ quái mà nhìn Lục Hạ.
Hắn ngay từ đầu đã chú ý đến Lục Hạ, lúc ấy cô tuy gầy đến mức không giống người nhưng hắn vẫn có thể nhận ra cô có bộ dáng tốt.
Chỉ là nghe nói cô muốn mua sữa bột cho con nên cũng không có ý tưởng gì thêm.
Sau này vô tình nghe được Lục Hạ đã ly hôn, trong lòng có chút động nhưng cũng không tiến thêm ý tứ, rốt cuộc một thanh niên tốt như hắn sao có thể tìm người kết hôn lần hai?
Hiện tại sắp đi, liền nhịn không được hỏi hỏi.
Vừa nghe thấy điều này, mọi mờ ám tâm tư đều biến mất. Đẹp thì có ích gì, không có con thì cưới vợ về nhà làm tổ tông sao?
"Tôi đi đây, chúc anh phát tài."
Lục Hạ tiêu sái rời đi, không để ý đến hắn nội tâm đau khổ.
Sau khi rời khỏi chợ đen, Lục Hạ đi về phía tiệm cắt tóc trên đường.
Thẩm lão tam đã nhắc nhở cô, hiện tại diện mạo trở lại xinh đẹp, trước khi cơ thể hoàn toàn khôi phục, Lục Hạ đã bị khuôn mặt của cô làm cho kinh hãi.
Chẳng trách Cao Thiên Hữu vẫn nhất quyết muốn kết hôn với Lục Hạ Chi bất chấp phản đối của cha mẹ, khuôn mặt này quả thực rất hấp dẫn.
Hiện tại cô cùng cô trước kia có vài phần tương tự nhưng là phiên bản cao cấp hơn, giống như là đại mỹ nhân trong thế giới của cô.
Lục Hạ không muốn quá phô trương, hiện tại cô không có năng lực tự bảo vệ mình, mỗi ngày đều phải đi lại trên đường, ai biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Sau cải cách mở cửa, kinh tế phát triển nhanh chóng, tỷ lệ tội phạm cũng tăng mạnh, huyện Nam Hồng tuy bảo thủ và lạc hậu, bầu không khí tổng thể tốt hơn những địa phương nghiêm trọng đó nhưng cũng bắt đầu trở nên bất an.
Thợ cắt tóc lớn tuổi nhìn thấy Lục Hạ liền nói: "Cô gái, ở đây tôi chỉ cắt tóc cạo đầu thôi, không uốn tóc, những kiểu tóc thời thượng như trên TV tôi cũng không biết làm."
Sư phụ chủ yếu cắt và cạo tóc cho nam giới, kiểu dáng tương đối đơn giản, không giỏi những kiểu tóc cầu kỳ đang thịnh hành hiện nay.
"Tôi chính là muốn cắt tóc ngắn như đàn ông, nhưng hãy để tóc mái dài hơn một chút."
Sư phụ lớn tuổi ngạc nhiên: “Cô gái, dù muốn bán tóc cũng không cần phải cắt ngắn như vậy, tôi giúp cô cắt xuống một chút là được.”
Tóc của Lục Hạ bây giờ đã dài gần đến eo, trời sinh tóc vừa đen vừa nhiều, tuy bị rụng tóc do sinh nở làm chân tóc dời về phía sau nhưng cô ấy vẫn còn rất nhiều tóc.
Cộng thêm mười mấy ngày này tẩm bổ, dần dần khôi phục lại như ban đầu.
"Tôi chỉ muốn tóc ngắn thôi, bác cứ thoải mái mà cắt đi."
Sư phụ thầm nghĩ thật đáng tiếc, nhưng lúc xuống tay lại không khách khí chút nào, hận không thể cắt cho bím tóc sát da đầu.
Lục Hạ không quan tâm, tóc cô dù sao cũng sẽ dài ra, tóc ngắn càng dễ gội hơn.
Một lý do khác khiến cô muốn cắt tóc là vì cô cảm thấy nó quá dài và dày, gội đầu thì rất phiền phức.
Trước kia khi bắt đầu nuôi tóc dài, cô đều sẽ đến salon tóc ở tầng dưới và gội đầu.
Sư phụ tuy xuống tay tàn nhẫn nhưng kỹ thuật của ông quả thực rất tốt.
Mái tóc được cắt nhiều tầng trông rất mới mẻ, khiến Lục Hạ trông trẻ ra vài tuổi.
Tóc cô rất ngắn nhưng vẫn có thể nhận ra là một cô gái, còn mang theo khí chất tươi trẻ, rực sáng.
Lục Hạ cao 1,68 mét, đặt ở huyện Nam Hồng là rất cao, nhiều nam nhân thoạt nhìn cũng không cao hơn cô
Bây giờ kết hợp với kiểu tóc như vậy, vừa xinh đẹp lại vừa điển trai.
Lục Hạ rất vừa lòng, hiệu quả tốt ngoài mong đợi.
Để tỏ lòng biết ơn, cô bán tóc đã cắt cho sư phụ với giá rẻ.
Khi cô trở lại xưởng đóng hộp với mái tóc ngắn, đi xuyên qua đám đông, rất nhiều người lúc đầu không thể nhận ra là cô.