Một số người còn muốn nói gì đó nhưng Lục Hạ lại nhắc nhở: “Chuông vào học đã reo được một lúc rồi, sao các cậu còn không vào trường?” Lúc này chúng mới phản ứng, la hét sợ hãi và lao vào trường.
Lục Hạ cười lắc đầu, kiểm kê số tiền trong tay, so sánh số kem vừa bán đại khái có cái số.
Cô đã giảm doanh thu một phần tư so với bình thường.
Thời gian vào học học sinh mua hàng tương đối ít, cô nhanh chóng đến đây nên có rất nhiều học sinh theo thói quen mua hàng của cô, việc buôn bán giảm đi cũng không nhiều. Nhưng thời điểm tan học, người mua nhiều như vậy lại đổ xô ra một lượt, xếp hàng chờ mua rất lâu, bình thường chỉ cần đợi thôi, bây giờ có đối thủ cạnh tranh, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chuyển hướng mua.
Với tình hình này e rằng hôm nay sẽ không bán hết được.
Hiện tại đã gần tới cuối kỳ, chờ đến nghỉ hè Lục Hạ sẽ không có nơi bán hàng tốt như vậy.
Trong huyện không có nhà máy lớn, nhiều nhất chỉ có vài trăm người, trong đó có nhiều người đã kết hôn. Những người có gia đình có xu hướng tiết kiệm và không muốn chi tiền cho những thứ này, sức mua của họ cũng không bằng trẻ em.
Sau này nếu muốn bán được nhiều que kem như vậy một ngày, cô sẽ phải đi quanh phố xuyên qua hẻm, việc này khó hơn nhiều so với việc ngồi xổm ở đây.
Hơn nữa, nếu mua hàng không tập trung thì cần phải mở thùng thường xuyên, khả năng giữ nhiệt sẽ kém đi rất nhiều. Nếu không bán kịp thời kem rất dễ chảy nước.
Lục Hạ tiếc nuối, sau này kiếm được nhiều tiền như vậy sẽ không dễ dàng.
Chưa đầy năm ngày, Lộ Hạ đã kiếm được khoảng 20 tệ, đây là một khoản thu nhập rất đáng kể.
Tuy bị cháy nắng nặng và toàn thân sạm đen nhưng điều đó rất đáng giá.
Chu Xuân Lan cũng không hài lòng với số lượng đồ mình đã bán, cứ thế này thì hôm nay bà sẽ không bán hết được. Kem que không giống những loại khác, nếu hôm nay không bán hết sẽ phải vứt đi!
"Có một số phụ nữ thật sự không biết xấu hổ, tuổi một đống vẫn muốn dụ dỗ học sinh cấp 2, lăng loàn đến mức không thể sống thiếu đàn ông." Chu Xuân Lan lần này không hề che đậy mà nhìn thẳng vào Lục Hạ.
Lục Hạ không phải là người không biết giận, cô chỉ không muốn lãng phí thời gian và sức lực cho loại người này, chửi mắng có thắng cũng vô ích. Nhưng hiện tại bị nói khó nghe như vậy, cô không thể chịu đựng được nữa.
Học sinh cấp hai rất nhạy cảm, muốn giữ thể diện. Nếu chuyện này lan truyền, dù ai cũng biết đó không phải sự thật, chỉ cần có học sinh mua của cô sẽ có người chọc ghẹo và hỏi người mua có phải thực sự có ý tứ hay không.
Trải qua mấy ngày chăm sóc Lục Hạ không còn hốc hác như trước nữa. Nhưng dù có xinh đẹp như xưa thì trong mắt một nhóm học sinh cấp hai, cô vẫn là một bà cô già không muốn dính líu cùng nhau.
Lục Hạ tháo dây ra khỏi thùng xốp, kéo dây thừng rồi đi về phía Chu Xuân Lan với ánh mắt sắc bén, một bộ dáng muốn liều mạng.
"Mày... mày muốn làm gì?"
Lục Hạ trầm giọng nói, hung tợn nhìn bà: "Bà hãy nghe cho kỹ những lời tôi sắp nói đây, bà mà nói hươu nói vượn khiến tôi không bán được thì bà cũng đừng hòng mà bán được. Tôi sẽ để mắt đến bà để bà cả đời này không bao giờ thoát khỏi phiền toái!"
"Con khốn này, sao mày dám uy hϊếp tao!" Chu Xuân Lan tức giận nhảy lên, muốn lao tới trước mặt Lục Hạ nhưng bị Lục Hạ vung dây thừng dọa trở về.
Lục Hạ cười lạnh: "Bà thử xem, xem tôi có dám làm hay không! Dù có chết tôi cũng sẽ chiến đấu với bà đến cùng!"