Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Làm Giàu Và Nuôi Con

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Thông không nhận ra là gọi mình nên cũng không dừng lại, Chu Xuân Lan trực tiếp chạy tới kéo Thẩm Thông.

“Tao đang nói chuyện với mày đấy, tai mày bị điếc à, kem của ta rẻ hơn, đừng để bị lừa!”

Chu Xuân Lan cách Thẩm Thông rất gần, khi nói chuyện thích nhổ nước bọt vào người khác, giọng nói lớn đến mức Thẩm Thông có cảm giác ù tai, còn có thể cảm nhận được nước bọt phun vào người cậu.

Cậu nhanh chóng tránh ra và kéo dài khoảng cách.

"Bà là ai mà muốn quản tôi, bệnh tâm thần!"

Thẩm Thông tức giận, bước nhanh về phía Lục Hạ.

Chu Xuân Lan trừng mắt, chưa thấy ai có tiện nghi mà không chiếm, không từ bỏ ý định mà tiếp tục đuổi theo.

"Tao bán so với cô ta rẻ hơn. Mày thật ngu ngốc, không mua của tao mà mua của nó!"

Lục Hạ cái này không thể nhịn, cạnh tranh công bằng là có thể nhưng chạy đến trước mặt cô cướp đi khách hàng của cô như vậy là không được.

Sắc mặt cô tức khắc tối sầm, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Thông đã chán ghét trừng mắt nhìn Chu Xuân Lan, xắn tay áo lên, dáng vẻ như muốn đánh nhau.

"Tiền của tôi còn cần bà tới quản? Bà cmn là ai vậy, dám quản trên đầu tôi!"

Thẩm Thông tuy chỉ là học sinh cấp hai nhưng đã cao 1,8 mét, thường xuyên tập thể dục, tuy trông gầy gò nhưng không dễ chọc.

Các bạn cùng lớp cậu cũng tụ tập xung quanh, vẻ mặt bộ dáng không mấy hiền lành.

Chu Xuân Lan lập tức không dám nói thêm gì nữa, ủ rũ rời đi, trong miệng vẫn lẩm bẩm rất không vui.

Một vài học sinh thấy thế liền đút tiền vào túi, trực tiếp tiến vào cổng trường.

Lục Hạ khóe miệng ngậm ý cười nói: “Cậu là khách hàng thường xuyên, mấy ngày nay cậu đã mua đủ 50 cây kem bơ, tôi sẽ thăng cấp cho cậu lên VIP, về sau cậu mua một cây giá chỉ 1 hào 8, nếu mua đủ 100 cây, tôi sẽ thăng cấp cho bạn lên VIP cấp cao, mỗi cây chỉ có giá 1 hào 7.”

Thẩm Thông khó hiểu: “VIP là cái gì?”

"Very important person nghĩa là người rất quan trọng."

"Wow, Chị biết tiếng Anh!"

Thẩm Thông và các bạn cùng lớp đều sợ đến ngây người, người bán hàng rong ở cửa đã lợi hại đến như vậy rồi sao, không chỉ nói được tiếng Anh mà còn nói rất dễ nghe.

Năm 1979 là năm bắt đầu tính 10% điểm ngoại ngữ của thí sinh trường trọng điểm vào tổng điểm thi tuyển sinh đại học, các trường bình thường khác thì dùng làm điểm tham khảo. Từ đây về sau thì điểm thi ngoại ngữ ngày càng quan trọng, năm nay thí sinh khoa chính quy sẽ có 70% điểm xét tuyển vào đại học, còn các chuyên khoa khác sẽ phụ thuộc vào chính sách của địa phương.

Các tỉnh khác cũng muốn đưa vào, ai để ý một chút đến kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ biết rằng ngoại ngữ chắc chắn sẽ trở thành môn thi bắt buộc trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Vì vậy, các trường học ngày càng chú trọng hơn đến môn tiếng Anh, chỉ là do tình hình xáo trộn trước đó nên nhân tài phù hợp tương đối thiếu và trình độ chung của giáo viên cũng tương đối kém.

Huyện Nam Hồng là vùng có nền giáo dục lạc hậu nên hầu hết học sinh đều có điểm tiếng Anh rất kém, khả năng nói tiếng Anh càng là thảm không nỡ nhìn.

Lục Hạ đôi mắt chợt lóe, cười nói: "Tiếng Anh rất dễ, có cái gì kỳ quái?"

Câu nói này khiến đám người Thẩm Thông cảm thấy không thoải mái, tiếng Anh của bọn họ chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn, học kỳ sau sẽ đến lớp 9, điểm tiếng Anh trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba khẳng định sẽ kéo chân sau.

"Thật sao? Chị sẽ không nói một câu như vậy để nói dóc phải không?"

Lục Hạ lặp lại những gì cậu vừa nói bằng tiếng Anh, với vẻ mặt tự tin và bình tĩnh.

Thẩm Thông và những người khác kinh ngạc không thôi, Lục Hạ nói tiếng Anh lưu loát lại tiêu chuẩn, giống như người bản xứ nói tiếng Anh.

"Chị giỏi như vậy, tại sao lại ở đây bán kem que?" Thẩm Thông rất khó hiểu.

Những người khác cũng sôi nổi tò mò, họ đều là con cháu của công nhân, bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh nên đều coi thường tiểu thương và người bán hàng rong.

“Nếu tiếng Anh của tôi giỏi đến thế mà phải bán kem thì tôi thà không học còn hơn”.

"Đúng vậy đúng vậy, trở về tôi sẽ nói với bố mẹ như vậy, đừng ép con học tiếng Anh, về sau chỉ có thể đi bán kem mà thôi!"

Lục Hạ dở khóc dở cười: “Ai nói với cậu cả đời tôi chỉ có thể bán kem que? Ai nói sau này người học tiếng Anh sẽ phải bán kem que? Nói như các cậu thì các giáo viên sẽ không đồng ý, các nhà ngoại giao càng không đồng ý." Cô nói lời này các học sinh sờ sờ cái mũi, cười mỉa.
« Chương TrướcChương Tiếp »