Không rõ ý của La Thường, bác sĩ Ngô cũng không nói thêm gì, cầm một quyển sách y học, vừa uống trà vừa đọc.
Một phòng khám khoa trung y ở kế bên phòng bọn họ là hai bác sĩ nam, cả hai cũng đang rảnh rỗi. Hai người này không hề sốt ruột, họ hiểu về châm cứu, biết bấm huyệt, định hợp tác mở một tiệm châm cứu.
Cho dù bệnh viện không cắt giảm nhân viên, họ cũng không muốn làm ở đây nữa. Cố gắng ở đây, vừa không kiếm được tiền, lại bị bác sĩ các khoa khác khinh thường, thật sự không có gì thú vị.
Ra ngoài làm việc, mặc dù không thể diện bằng làm việc trong bệnh viện, nhưng bây giờ bệnh viện không giữ người? Dù thất vọng cũng không còn cách nào khác, dù sao cũng phải ăn cơm, cho nên hai người đã nghĩ ra cách này.
Dù sao bây giờ trong xã hội rất thịnh hành một câu, làm tên lửa không bằng bán trứng vịt lộn, cầm dao mổ không bằng cầm dao cạo. Bây giờ ai cũng tự mình kinh doanh, hộ cá thể là người kiếm được nhiều tiền nhất. Vì vậy, chỉ cần họ nghĩ thoáng, vượt qua được tâm lý sợ mất mặt, thì khó khăn trước mắt cũng không phải vấn đề gì lớn.
Sau khi giải quyết xong việc cá nhân, lại không có bệnh nhân đến, hai người bắt đầu bàn chuyện, bắt đầu đoán xem sáu bác sĩ còn lại của khoa trung y ai sẽ được giữ lại.
“Lão Ngô sẽ đi, ông ấy đã có ý định kinh doanh riêng từ lâu rồi, không cần phải xem xét nữa. Cùng phòng với ông ấy là La Thường, có lẽ cũng không được, trình độ của cô ấy không tốt, trừ khi đi cửa sau, nếu không thì không có cửa ở lại.”
Đây là quan điểm nhất trí của cả hai người, xem xét thực lực của phòng La Thường, bọn họ nghĩ như vậy.
Người kia nói: “Lão Chu là người có trình độ cao nhất trong khoa chúng ta, lại còn cao tuổi, chắc chắn không đi đâu. Viện trưởng có chút tình cảm với ông ấy, thế nào cũng phải nể mặt ông ấy.”
“Vậy còn lại ba người, không biết trong ba người này ai sẽ được giữ lại. Tôi đoán là Triệu Nguyên Thành, trình độ của anh ấy khá tốt, gần đây có quan hệ tốt với viện phó..."
Trong lúc rảnh rỗi, La Thường cầm bình nước nhựa màu xanh đi ngang qua phòng khám này, vô tình nhìn vào trong, cười nhẹ, sau đó cô cầm bình nước xuống cầu thang, đi về phòng nước nóng gần khoa hô hấp tầng hai.
Về những lời bàn tán râm ran gần đây trong khoa trung y, La Thường đều biết.
Khoa hô hấp tầng hai thật sự giống như một không gian khác so với khoa trung y ở trên lầu, bác sĩ chưa chính thức khám bệnh, đã có rất nhiều bệnh nhân cầm số đến. Mỗi chiếc ghế dài trước phòng khám đều có bệnh nhân đang chờ.
Phòng nước ở phía trước, La Thường cẩn thận đi về phía trước, lúc đi ngang qua một chiếc ghế dài, La Thường thoáng nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ngồi trên ghế dài, lúc cô đi đến, người này đang than phiền với cô gái trẻ bên cạnh: “Mới đi vệ sinh xong lại muốn đi, phiền thật.”
Sắc mặt người phụ nữ có màu hơi đen, đặc biệt là phần trán rất đen. La Thường dừng lại, thấy người phụ nữ này lại lấy ra một vỉ thuốc viên màu trắng, bóc ra hai viên, uống với nước ấm trong bình nước thép không gỉ màu xanh.