Chương 11

Đang là mùa hè nóng bức, có rất nhiều người ngồi trên ghế dài dưới bóng cây để tránh nắng. Ngoài một số trẻ em vừa tan học, những người đi dạo xung quanh chủ yếu là người già.

Cách đó không xa, có bảy tám người trung niên và cao tuổi tụ tập lại, La Thường đứng không xa, vô tình nghe thấy có người nói đến những từ như nhật nguyệt phản bối.

Có người đang xem bói? Có phải dùng Tử vi không?

Thời đại này khắp nơi đều là đại sư, thật giả lẫn lộn, nếu không phải người trong nghề thì rất khó phân biệt. La Thường có chút hứng thú, liền để xe ở dưới gốc cây cạnh đám đông, khóa xe xong mới tìm chỗ ít người, nhìn xuyên qua đám đông vào bên trong.

Quả nhiên trong luống hoa giữa đám đông có một ông lão đang xem bói cho người khác. Người tìm ông ta xem bói cũng là một cụ già, cụ già dẫn theo một thiếu niên.

Lúc La Thường tiến đến, ông lão xem bói nói: "Chao ôi, Vũ Khúc Tham Lang hội hợp, đang di chuyển, sau này đứa bé nhà ông thích hợp đi bộ đội, phải đi vùng khác."

Có người bên cạnh nói với ông cụ đang xem bói cho cháu mình: "Lão Bành, sau này cháu ông sẽ có thành tựu lớn..."

Ông cụ vui vẻ ra mặt, miệng sắp không khép lại được: "Nó còn nhỏ, phải xem sau này."

Lão Bành xem bói rất vui vẻ, thiếu niên bị ông nắm tay lại tỏ ra rất khó chịu, đang lén lút trợn mắt, có vẻ không muốn ở lại đây.

Những người xung quanh nghe rất chăm chú, không lâu sau, người xem bói liền nói đến chuyện hôn sự sau này của thiếu niên phải do chính nó quyết định, người lớn không thể xen vào, bởi vì Hồng Loan ở cung mệnh.

Lão Bành nghe xong rất vui, vươn tay móc trong túi ra hai mươi đồng, định đưa cho người xem bói.

Ông lão xem bói như không nhìn thấy, nhíu mày khẽ, vuốt râu, nói: "Này... Thái Âm hóa kỵ, thân thiết với nữ không tốt... Ưm, tôi xem..."

Lão Bành:. . .

Hơn nửa tiếng đồng hồ, tâm trạng của lão Bành lên xuống thất thường, nói chung là rất vui, nghe nói cháu mình sau này sẽ theo nghiệp quân sự, ông cụ càng vui mừng đến nỗi sắp bay lên trời.

Lúc này, người xem bói lại đột ngột có một bước ngoặt lớn như vậy, ông cục lập tức ngây người tại chỗ, trong lòng không hiểu sao bắt đầu hoảng sợ.

Vốn dĩ ông cụ mắc bệnh tim, hai năm gần đây càng thường xuyên xuất hiện tình trạng tê liệt một bên chi. Nhưng ông vốn khỏe mạnh từ nhỏ, không để tâm đến chuyện này, nên không hề biết, thực ra mình đã có nguy cơ bị đột quỵ.

Có lẽ do tâm trạng thay đổi quá mạnh trong một tiếng đồng hồ, đột nhiên nghe thấy những lời không hay, lão Bành cảm thấy trong ngực như bị đâm một nhát, rất nhanh sau đó đã bất tỉnh.