Chương 49: Bây giờ bù đắp cũng không muộn

Lộ Uyển lau tóc cho khô một nửa rồi tắt đèn đi ngủ. Cô là người có khả năng thích nghi mạnh mẽ, môi trường mới không làm cô cảm thấy căng thẳng. Dù cuộc sống có những thay đổi hay khó khăn gì, cô vẫn tuân theo nguyên tắc ứng biến không đổi.

Ở tầng dưới, Diệp Lệ Bình vừa tắm xong đang nói chuyện với chồng.

“Hôm nay thật sự cảm ơn anh, Uyển Uyển là đứa trẻ hơi nhạy cảm, nếu anh đối xử với con bé như với Nhϊếp Minh Ngưng thì em đã lo lắng rồi.”

“Anh thấy cô bé Uyển Uyển này khá tốt, rất hiểu chuyện.”

Dù là nói chuyện hay trong cách cư xử, cô không ồn ào cũng không rụt rè, rất có cảm giác về mức độ. Nếu không biết hoàn cảnh của cô, Nhϊếp Nghị Vi còn không tin đây là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn.

Không phải nói trẻ em nông thôn không tốt, chính ông cũng xuất thân từ nông thôn, nhớ lần đầu tiên vào thành phố cũng rất lạ lẫm, không thể bình tĩnh trước mọi biến cố giống như Lộ Uyển.

Diệp Lệ Bình thở dài: “Con cái người nghèo sớm biết lo toan, cũng là em không đối xử tốt với conbes.”

“Bây giờ bù đắp cũng không muộn.”

Nhiều người nói Diệp Lệ Bình là người phụ nữ tàn nhẫn, vì sự nghiệp của mình mà thậm chí bỏ rơi con cái, nhưng trong mắt Nhϊếp Nghị Vi không phải vậy.

Mọi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc. Nói một cách nghiêm túc, Diệp Lệ Bình khi đó cũng chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi, đối mặt với những thay đổi lớn trong cuộc sống, lựa chọn lợi ích cho bản thân là điều có thể hiểu được.

Chị trở về thành phố làm việc chăm chỉ, sau đó còn thi đỗ đại học, càng chứng minh lựa chọn của chị khi đó không có gì sai trái. Người bị tổn thương nhất trong toàn bộ sự việc chỉ có Lộ Uyển, đó cũng là lý do Nhϊếp Nghị Vi muốn đối xử tốt với cô.

Ngày hôm sau, Lộ Uyển thức dậy sau 7 giờ, sau khi rửa mặt và thay quần áo, cô xuống lầu.

Nhϊếp Nghị Vi và Diệp Lệ Bình đang ăn sáng.

“Mẹ, chú Nhϊếp, chào buổi sáng.”

“Chào con, tối qua ngủ ngon không?”

“Rất ngon ạ, hôm nay dậy muộn.”

“Không muộn đâu, con còn trẻ, cứ tận dụng thời gian có thể ngủ nhiều một chút, đợi đến khi khai giảng thì không còn thoải mái như vậy nữa.”

Nhϊếp Nghị Vi cười, mời Lộ Uyển ăn cơm: “Đói chưa, ăn cơm trước đi, những thứ này đều mua ngoài, con cứ chọn thứ mình thích mà ăn.”

Trên bàn ăn có tàu hũ hoa, bánh quẩy, bánh tiêu, bánh bao, còn có sữa đậu nành và mì tương đen. Lộ Uyển múc cho mình một bát tàu hũ hoa.