"Bác ơi, bác còn nhớ cháu không? Cháu là Lệ Bình, đến tìm Tuệ Cầm nói chuyện."
Bà cụ Châu mới nhớ ra, hóa ra đó là thanh niên trí thức đã chạy trốn kia, người mà bà ấy luôn coi thường nhất.
Hôm qua nghe người ta nói Diệp Lệ Bình trở về nhưng bà ấy không để ý, bà ấy không phải là người thích ngồi lê đôi mách, không ngờ hôm nay người này lại đến tận cửa.
"Ồ, là cô à, Lý Tuệ Cầm không có nhà, nó đi cấy ngoài đồng rồi."
Diệp Lệ Bình gật đầu: “Dạ, vậy cháu sẽ đi tìm, cháu đi trước nhé, tạm biệt bác gái."
Không đánh người đang cười, Diệp Lệ Bình lịch sự với bà ấy, bà cụ Châu cũng không thể không cho mặt mũi, đáp lại một tiếng ừm.
"Dì ơi, để cháu dẫn dì đi nhé."
Cô bé chủ động đề nghị dẫn đường cho Diệp Lệ Bình, Diệp Lệ Bình cười gật đầu: “Được, cảm ơn cháu nhé."
Cô bé ăn xong miếng bánh cuối cùng, dùng mu bàn tay lau miệng rồi nhảy lên dẫn đường phía trước.
"Cháu tên là gì?"
"Cháu tên là Châu Hiểu Lệ."
"Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười một tuổi ạ."
Châu Hiểu Lệ trông giống Châu Đại Bằng, thân hình cũng không cao, Diệp Lệ Bình còn tưởng cô bé chỉ mới tám chín tuổi.
Bây giờ là năm 1988, từ năm 1980 quốc gia bắt đầu thực hiện kế hoạch hóa gia đình, với tuổi của Châu Hiểu Lệ, cô bé hẳn là được sinh ra trước khi kế hoạch hóa gia đình được thực hiện.
"Dì nhớ cháu còn có một người anh trai."
"Dạ, anh trai cháu lớn hơn cháu bảy tuổi."
Lý Tuệ Cầm xuống nông thôn chưa đầy một năm đã kết hôn với Châu Đại Bằng, lúc đó Diệp Lệ Bình không hiểu, còn hỏi tại sao chị ấy lại muốn lấy một người nông dân, Lý Tuệ Cầm nói ở nông thôn rất tốt, chỉ cần chăm chỉ là không đói bụng, sau đó Diệp Lệ Bình cũng lấy Lộ Đảng Sinh theo lời khuyên của Lý Tuệ Cầm, chỉ là chị ấy không ngờ Diệp Lệ Bình sẽ bỏ chồng con trở về thành phố.
Vườn rau nhà Lý Tuệ Cầm không xa nhà chị ấy lắm, chỉ mất khoảng năm sáu phút là đến.
Đây là lần đầu tiên sau mười lăm năm Diệp Lệ Bình gặp lại người bạn từng cùng xuống nông thôn.
Lý Tuệ Cầm thay đổi rất nhiều, không còn là cô gái thành phố với mái tóc tết bím trong ký ức nữa, làn da đã sạm đi, dáng vóc cũng không còn như xưa, mặc chiếc áo sơ mi hoa ngắn tay, đang cày cấy trên đồng rất da dáng. Thỉnh thoảng chị ấy dừng lại để xoa lưng đau nhức, trông giống hệt một người dân địa phương.
Diệp Lệ Bình cảm thấy nghẹn ngào, gọi một tiếng với vẻ mặt phức tạp.
“Tuệ Cầm.”