Chương 11: Khác biệt

Giống như Lộ Trân, với thành tích học tập bình thường, giáo viên nói thẳng cơ hội cô ấy thi đậu đại học rất nhỏ.

Trương Tiếu Muội cũng nói nếu không đậu thì quay về làm việc ở nhà máy may, gửi lương về nhà trong hai năm, đến 20 tuổi thì tìm người kết hôn, cuộc đời cũng chỉ thế thôi.

Giống như mọi cô gái không có nhiều kiến thức trong thời đại này, Lộ Trân hài lòng với cuộc sống bình thường, chấp nhận quan niệm lấy chồng là lối thoát.

Theo cô ấy, Lộ Uyển trông xinh đẹp, dù không thi đậu đại học cũng có thể lấy được một gia đình tốt. Mọi người trong làng thường nói Lộ Uyển là một trong những cô gái đẹp nhất của cả huyện.

Uống từ từ hết một bát cháo, Lộ Uyển cảm thấy toàn thân mình như được hồi phục, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều được làm ấm.

"Chị Lộ Trân, cảm ơn chị."

"Cảm ơn cái gì chứ, chúng ta vốn là chị em mà, hơn nữa, chị cảm thấy nhà chị có lỗi với em."

Lộ Uyển mỉm cười, mọi việc đều có nguyên nhân hậu quả của nó.

Cô đến đây là do vụ va chạm kia, vụ va chạm ấy lại do Trương Tiếu Muội gây ra. Khi cô cảm thấy khó khăn nhất, cần sự quan tâm của người khác nhất, bát cháo này lại do Lộ Trân mang đến cho cô.

Lộ Trân thấy sắc mặt Lộ Uyển tái nhợt, sau khi nhận lấy cái bát không, cô ấy giúp Lộ Uyển nằm xuống nghỉ ngơi: “Em nằm nghỉ đi, đến trưa chị sẽ mang cơm đến cho."

Trương Tiếu Muội ở nhà thì Lộ Trân không dám đến, cô ấy đến lúc này cũng là lợi dụng lúc Trương Tiếu Muội đi làm đồng.

Sau khi Lộ Trân đi, Lộ Uyển nhìn kỹ xung quanh căn phòng, xà nhà cao, bức tường trắng, cửa sổ kính có khung gỗ mun, đồ nội thất bằng gỗ tự nhiên trong nhà, dù đơn giản nhưng cũng cho thấy cha của nguyên chủ trước đây yêu thương đứa con gái duy nhất của mình đến mức nào.

Đáng tiếc là, nhìn chung Lộ Đảng Sinh khi còn sống, mặc dù là người tốt nhưng lại không gặp được người phụ nữ tốt để sống cùng.

Anh ấy và Diệp Lệ Bình giống như hai đường thẳng cắt nhau, nhân sinh quan, giá trị quan của họ có sự khác biệt lớn. Nếu như ban đầu anh ấy không chọn Diệp Lệ Bình mà là một cô gái địa phương ở huyện Quảng Vân, cuộc sống có lẽ sẽ hài hòa hơn.

Buổi trưa, Lộ Trân lén lút để lại cơm cho Lộ Uyển, sợ Lộ Uyển không có đủ dinh dưỡng để lành vết thương, Lộ Trân còn hấp cho cô một quả trứng gà.

Gia đình họ có điều kiện kinh tế bình thường, anh cả Lộ và Trương Tiếu Muội là nông dân, Lộ Đảng Sinh là công nhân.