Chương 1: Cuộc đời này… Tôi ghét nó (1)

Bệnh viện Nhân dân thành phố B.

Tin tức tài chính được phát trên TV, Chu Ký Bắc, CEO của Tập đoàn Jibei, một lần nữa đứng đầu bảng xếp hạng tài sản, thu hút sự chú ý của vô số người.

Tuy nhiên, những xáo trộn ở thế giới bên ngoài không liên quan gì đến Tô Minh Nguyễn

Cô ấy đang hấp hối.

Chết là cái gì cảm giác?

Có thể là thân thể trở nên khinh phiêu phiêu, cả người đều nhẹ nhàng, cô chậm rãi nhắm mắt lại.

Những trải nghiệm trong quá khứ hiện về trong tâm trí cô và cô không hề hối tiếc trong cuộc đời mình.

Chồng yêu cô, mẹ kế cưng chiều cô, em kế tôn trọng nghe lời cô, nếu có bất mãn thì chính là con trai cô lớn lên không thuận lợi, trong cuộc sống có nhiều tiếc nuối, cô nên hài lòng.

Cô đã không có tiếc nuối…… Đi?

“Anh rể, chị ấy đã chết.”

Đúng lúc này, cửa mở, Tô Niệm, em kế của cô, cười quái dị xông vào.

Chồng cô là Lục Cảnh Châu đứng sang một bên, im lặng.

Mười năm qua, hắn vẫn giữ được thân hình rất tốt, dù đã bốn mươi tuổi nhưng vẫn không già đi, cô có gu lựa chọn đàn ông cực tốt.

"Coi như đã chết, loại thuốc này có thể gϊếŧ người không để lại bất kỳ dấu vết nào. Hạo Nhi của chúng ta đã hai mươi tuổi rồi, nên tiết lộ thân phận của nó. Thân là cha, anh nhất định phải lo lắng cho nó." Tô Niệm đột nhiên nói.

Tô Minh Nguyễn ở một bên cảm giác như bị sét đánh.

Chất độc gì?

Tô Hạo xảy ra chuyện gì vậy, đó không phải là cháu trai của cô sao?

"Tôi sẽ." Lục Cảnh Châu nói, cúi đầu, trong mắt vô cùng trìu mến nhìn Tô Niệm.

Trong nháy mắt, Tô Minh Nguyễn rơi vào địa ngục.

Cô luôn cho rằng Lục Cảnh Châu không muốn chạm vào nỗi đau của cô, cũng không quan tâm đến việc cô sinh non, sau khi sinh non không thể sinh con nên quyết định cho anh một lời khuyên. Ai biết đi tìm người khác sinh…… Lài là em gái “tốt ” của cô!

Tô Minh Nguyễn nắm chặt nắm đấm, tát vào mặt cặn bã một cái, nhưng cô lại nhảy ra, trực tiếp xuyên qua cơ thể.

“Chi gái tôi khá có năng lực, nhưng chị ấy bị mù. Chị ấy không biết rằng ngay từ đầu người đã cứu chị ấy không phải là anh. Tên khốn kiếp đó đáng lẽ không nên sinh ra, ai biết có đánh cũng không chết, sinh non vẫn còn mạnh mẽ sống sót hơn mười năm. Nhưng vẫn là vô dụng, nó trời sinh trí tuệ kém phát triển, không chịu nổi, mấy năm trước biết được Hạo Nhi là con trai của anh, tức giận đến chết. Anh nghĩ cuộc sống của chị ấy giống như một trò đùa không, hahaha. "

Cái gì?

Cặp khốn nạn này đã lên kế hoạch hại cả đời cô và thậm chí còn gϊếŧ chết con trai cô!

Tô Minh Nguyễn đầu đau như búa bổ, cô ngồi xổm xuống, ôm đầu im lặng hét lên, trong mắt mang theo hận ý mãnh liệt!

Con trai của cô, một đứa con trai thông minh và hiểu chuyện...

Cô muốn lũ khốn này phải trả giá!

Tô Minh Nguyễn, người đang bị mắc kẹt trong hận thù, không nhìn thấy mặt dây chuyền ngọc trên cổ cô hơi phát sáng.

Đầu cô tối sầm, trời đất quay cuồng và thế giới của cô chìm vào bóng tối.

Khi tỉnh dậy lần nữa, mắt cô có chút mờ mịt, cô đang nằm trên chiếc giường đầy mùi ẩm mốc, thân thể vừa nóng vừa mềm nhũn, cô cố gắng lách người sang một bên, cố tìm cái gì đó lạnh lẽo dễ chịu, nhưng cô lại bị đẩy đi hết lần này đến lần khác.

"Là cô yêu cầu." Người đàn ông lên tiếng, giọng nói khàn khàn, giống như đang cố gắng chống lại thứ gì đó.

Sau đó bụng cô quặn lên, cơ thể phập phồng như đang ở trên mây, giống bị mười chiếc xe tải cán qua, cô cố gắng mở mắt ra thì chỉ nhìn thấy một khuôn mặt mờ ảo.

Tô Minh Nguyễn nhíu mày, muốn thoát ra, nhưng rất nhanh động tác của cô liền cứng đờ.

Cô nghe thấy có người ở bên ngoài nói: “Trong đó có một sản phẩm tốt bị nhốt một mình, khi ông chủ Giang thưởng thức xong thì chúng ta hãy thưởng thức đi. Cuối cùng, chúng ta có thể bán ra khe núi, kiếm thêm một khoản lợi nhuận.”

Ông chủ Giang, ở khe núi...

Đầu óc cô choáng váng khi nghe những lời này, phải rất lâu sau cô mới nhận ra mình trở lại năm 18 tuổi.