Chương 5: Ngây Thơ

Vô số ban đêm, trong giấc mơ của nguyên thân đều nhìn thấy hai đôi mắt to này đang cực kỳ hoảng sợ. Có thể nói rằng, sau này, khi nguyên thân bị phát điên thì cũng có một phần do nguyên nhân này kí©h thí©ɧ.

“Chị gái.” Cô gái nói tiếng phổ thông: “Chị cũng đi đến Cảnh Thành sao?”

Đường Tiểu Lệ gật đầu.

Biểu cảm trên khuôn mặt của cô gái có chút không được tốt lắm: “Chị có người thân ở bên kia không?”

Người thân sao.

Đường Tiểu Lệ lắc đầu cay đắng.

Cô không quen thuộc địa hình ở chỗ này nên cũng không dám chạy trốn một mình. Cô phải kéo một người đi cùng với mình.

Đường Tiểu Lệ cố ý hù dọa cô ấy: “Cô gái nhỏ, em có biết những người trên xe này đi làm việc gì không?”

Cô gái hiển nhiên cũng cực kỳ nhát gan: “Là, là, làm, làm việc gì vậy?”

Đường Tiểu Lệ: “Giống như mấy người chúng ta thì còn có thể đi Cảnh Thành làm gì nữa? Em chẳng nhẽ không biết à, có phải những người phụ nữ trở về từ Cảnh Thành ở thôn của em có phải đều đeo vàng đeo bạc hay không?”

Cô gái suy nghĩ một lúc rồi mờ mịt gật đầu.

Đường Tiểu Lệ hạ thấp âm thanh nói: “Chính em nghĩ lại xem, dựa vào cái gì mà có người sẽ kiếm một công việc vừa đàng hoàng, vừa nhiều tiền cho chúng ta chứ. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.”



Ánh mắt của cô gái có chút do dự: “Em không muốn đi Cảng Thành nữa. Em sẽ đi năn nỉ anh A Mãnh, khi xuống xe thì e sẽ rời đi luôn, có được không?”

Đường Tiểu Lệ nói thầm trong lòng, vậy thì chắc chắn không được rồi.

Thêm một người là anh ta có thêm năm trăm nhân dân tệ rồi.

Mang một người sang bên bờ đối diện thì có khi còn có thể kiếm thêm được một khoản khác.

Nếu cô phải trốn chạy một mình thì quả thật cũng có chút sợ hãi. Nghĩ đến đây, cô hạ giọng hỏi: “Nói thật, chị cũng không muốn đi nữa. Hai chúng ta phải lén lút chạy trốn trước. Em chưa đưa tiền cho bọn họ chứ?”

Cô gái kiên định lắc đầu.

Vậy thì được rồi, tiền còn ở thì người còn có thể dễ dàng bị dao động.

Nếu cô ấy đã đưa hết tiền rồi thì chắc chắn chỉ có thể bất chấp tất cả đi theo bọn người kia.

Đường Tiểu Lệ nắm lấy tay cô ấy, vô cùng chân thành trấn an cô gái nhỏ: “Tim của chị vẫn luôn đập thình thịch từ lúc xuất phát, cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

“Chị càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn. Em nhìn xem, cả một xe này của chúng ta đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp. Nếu tất cả được đưa sang Cảng Thành thì chắc chắn là làm công việc đó rồi.”

Cô đã thành công lừa dối được người thành thật, cô gái kia hoảng sợ: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Thật là ngây thơ mà.