Chương 44: Chở Hàng Đi Bán

Hàn Học Mỹ cũng cảm thấy uống ngon.

Bây giờ, có vẻ như không bán được thì cũng không sao cả, bọn cô có thể giữ lại để cả nhà ăn.

Thời điểm này cũng không còn quá thiếu củi lửa như mấy năm trước. Mọi người khi nấu cơm ở nhà cũng không cần phải tiết kiệm lắm. Vì vậy, chỉ nấu một nồi canh thì củi lửa trong nhà vẫn còn đủ.

Đường Tiểu Lệ đã giữ lại một ít da đỏ: “Mấy cái này em giữ lại để ăn dần đi.”

Trong lòng Hàn Học Mỹ chỉ nghĩ đến kiếm tiền: “Không bán sao?”

Đường Tiểu Lệ nói:

“Dạo gần đây còn có rất nhiều thuyền đánh cá cập bờ tiếp. Chị đã dặn A Liên là khi nào có bong bóng cá thì cô ấy sẽ báo cho chị. Một thùng hôm nay cũng đã hơn hai mươi cân rồi. Chị sợ rằng nếu làm nhiều thì sẽ bán không hết. Ngày mai, em đi theo chị đến cửa khẩu rồi chúng ta bán thử trước xem sao.”

Bây giờ cô cũng chưa biết bong bóng cá có bán được hay không. Vì vậy, cô không dám làm quá nhiều.

Bằng không, nếu lúc sau cô phải đi Dương Thành thì đống bong bóng cá này sẽ vì để lại quá lâu mà hỏng mất, hoặc là sẽ bị người khác trộm đi. Thời buổi này, ở nông thôn cũng không an toàn lắm.

Hơn nữa, hai người bọn cô muốn mang theo nhiều thì cũng không bê nổi, chỉ có thể mang trước một ít đi bán thử.

Vì thế, Hàn Học Mỹ đã nhận lấy rồi cất vào tủ quần áo khi về nhà.



Ngày hôm sau, Đường Tiểu Lệ đi trong thôn mượn một chiếc xe đạp cũ dùng để chở lương thực.

Một bao tải lớn bong bóng cá được đặt vào giỏ ở phía trước đầu xe, Hàn Học Mỹ cũng vác một bao sau lưng, trong tay còn ôm một bao tải rau xanh lớn. Manh Manh ở bên cạnh cũng nhấc chân lên, muốn nhảy lên trên xe đạp.

“Mẹ và cô đi ra ngoài để bán đồ, cũng không biết đến khi nào mới có thể trở về nhà. Hôm nay mẹ chưa dẫn con đi được.” Đường Tiểu Lệ nói.

“Oa.” Manh Manh đau buồn, lau nước mắt rồi xoay người bỏ chạy.

Đường Tiểu Lệ đuổi theo vài bước. Chờ đến khi đuổi kịp con bé thì cô thấy Manh Manh đang chơi đùa cùng Văn Văn rồi, cảm xúc của cô bé không hề kích động gì cả.

Chậc.

Hai người đạp xe đi về phía cửa khẩu.

Bây giờ, Nam Sơn đã được mở cửa khẩu thông quan, bọn họ đi xe đạp nên chưa đến nửa giờ là đã đến nơi rồi.

Tuy rằng, những người đến khu vực này cũng không chủ yếu đi qua con đường đó nhưng dòng người đổ về vẫn khá đông.

Đường Tiểu Lệ dựng xe dưới một gốc cây lớn, ánh mắt nhìn lướt qua dòng người và khung cảnh xung quanh vị trí đứng của mình.