Trần Vạn Bân bằng tuổi Hàn Học Lễ, năm nay hai mươi hai tuổi, hiện tại anh ta vẫn không biết xấu hổ mà tiếp tục học lại lớp 12 ở trường cấp ba trong thị trấn.
Trong mắt Trần Tuyết Hoa, người vừa có tâm vừa có tài nhất không ai khác chính là đứa cháu trai lớn chưa tốt nghiệp cấp ba này.
“Vẫn là Văn Bân nhà ta biết thương người.” Trần Tuyết Hoa nhìn lon nước cam vui vẻ nói, còn tiện tay nhét mười tệ vào người cháu trai, nói: “Cháu còn đang đi học không dư dả gì, cầm lấy số tiền này đi, đừng có tiêu lung tung nữa."
"Bạn của cháu ở cục thủy lợi biếu riêng cái này cho cô." Trần Vạn Bân dường như đang đưa một kho báu lớn vậy.
“Vẫn là Văn Bân của cô tốt, vừa có triển vọng lại vừa hiếu thảo.” Khóe miệng Trần Tuyết Hoa gần như đến tận mang tai.
Trên thực tế, một lon nước ngọt chỉ có vài xu, mỗi lần anh ta chỉ sử dụng những chút ít lễ mọn này, mà lại có thể khiến Trần Tuyết Hoa nghĩ rằng cháu trai lớn của mình rất có tiền đồ.
Trần Tuyết Hoa hỏi về tình hình gần đây của cháu trai.
Trần Vạn Bân thở dài: "Nhắc đến cháu lại khó chịu, vốn là bạn thân cháu có thể đem đến cho cháu một cơ hội tốt, nhưng mà cháu lại thiếu chút vốn để triển khai."
Trần Tuyết Hoa vừa nghe xong, liền suy nghĩ một chút: "Là chức vị ở đâu?"
Bà ta luôn cảm thấy có lỗi với Trần Vạn Bân.
Tại sao bà ta lại cảm thấy có lỗi? Nếu nói ra nguyên do thực sự sẽ khiến mọi người cười rụng cả răng.
Trần Vạn Bân là người "nói như rồng leo, làm như mèo mửa", sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh ta không tìm được công việc nào tốt, nhưng anh ta cũng không muốn về nhà làm công việc chân tay.
Thế là anh ta cứ thế dành bốn năm học lại lớp 12 mà vẫn không vào được đại học.
Năm ngoái, Hàn Học Lễ đỗ vào đại học, Trần Vạn Bân nhận được tin, lập tức viết một lá thư cầu xin Trần Tuyết Hoa nhường tư cách nhập học của Hàn Học Lễ cho anh ta.
Trần Tuyết Hoa vô cùng yêu quý đứa cháu trai này nên đương nhiên đồng ý, buộc con trai mình phải thi lại thêm một năm nữa.
Hàn Học Lễ dứt khoát từ chối, mặc kệ anh ta nói gì cũng không đồng ý.
Gian lận là bất hợp pháp đấy!
Nhưng một người mù về luật pháp như Trần Tuyết Hoa nào có hiểu được.
Kể từ đó, Trần Tuyết Hoa cảm thấy mắc nợ cháu trai của mình, ra sức chu cấp tiền bạc, lương thực, có thứ gì tốt cũng cho anh ta.