Chương 11: Mảnh Đất

Sau khi Hàn Học Lễ kết hôn, anh được chia một căn nhà gạch có hai phòng riêng. Đây là căn nhà của ông bà nội Hàn Học Lễ để lại, đã tồn tại gần một trăm năm rồi.

Sau khi kết hôn, Đường Tiểu Lệ vẫn luôn bất bình vì được phân căn nhà này.

Nhưng sau khi nghĩ lại thì cô lại thấy rất ổn. Cho dù căn phòng này có cũ một chút nhưng lại có thể sống tách biệt với người già trong nhà.

Trước khi kết hôn thì Hàn Học Lễ đã cải tạo lại căn nhà này một chút. Mặc dù bên ngoài vẫn còn khá cũ nát nhưng bên trong chỉ mới sơn sửa vài năm trước, đồ nội thất cũng là đồ mới.

Ngôi nhà không đáng giá lắm, nhưng đất thì rất có giá trị. Tính cả phần ruộng đất thuộc sở hữu riêng ở phía trước và chỗ nhà vệ sinh ở đằng sau thì tổng cộng có hơn nửa mẫu.

Đường Tiểu Lệ lúc trước sẽ không thể nào nghĩ đến chuyện Lưu Mai Diễm có chủ ý với mảnh đất này.

Trong sách, sau khi cô đi rồi, mảnh đất này đã bị để trống. Mẹ chồng Trần Tuyết Hoa cũng bán căn nhà này đi, sau đó Lưu Mai Diễm đã mua lại, và thu tiền cho thuê gần mười mấy năm.

Khi được phá dỡ và di dời đi nơi khác thì cô ta lại được nhận một khoản bồi thường lớn, sau đó lại được bồi thường thêm hơn mười căn nhà ở thương mại.

Nếu hộ khẩu của cô không ở thôn này thì khi di dời căn nhà này, quốc gia sẽ thu lại nền đất, mà bán thì cũng chỉ bán được cho người trong thôn.



Ở bên cạnh nhà cô là nhà của Lưu Mai Diễm, nhưng đất nhà cô ta nhỏ hơn bên nhà cô nhiều. Mặt tiền cũng bị khuất, nên khó tránh cô ta nhìn ngó sang mảnh đất vàng có phong thủy tốt này của nhà cô.

Lúc này, đang là giờ cơm tối, khói bếp trong thôn bay cuồn cuộn trên mái, thỉnh thoảng còn có tiếng hoan hô cười đùa của mấy đứa trẻ.

Tuy rằng, nhà của Hàn Học Lễ đã được phân ra ngoài ở, nhưng ăn ở vẫn cùng một chỗ. Khi Đường Tiểu Lệ đi đến cửa thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

Cô nhét túi lưới vào tay của Hàn Học Mỹ: “A Mỹ, giúp chị cầm một chút.”

Thấy Đường Tiểu Lệ lại muốn đi ra ngoài, Hàn Học Mỹ hoảng sợ: “Chị dâu, làm sao vậy?”

Manh Manh lúc này cũng phản ứng lại, ôm chặt lấy cổ chân của Đường Tiểu Lệ: “Mẹ mẹ, mẹ mẹ, hu hu hu hu.”

Đứa trẻ này đã bị trò đùa của mấy người lớn làm cho sợ hãi.

Đường Tiểu Lệ vội vàng ôm con gái bé nhỏ vào trong lòng.