Chương 17:

Hà Thủ Phúc thống khổ nhắm mắt lại, người nông thôn sống quá vất vả.

Ông ấy không có khả năng đi tiêu số tiền mà em gái sau khi chết để lại, những năm nay vì nuôi gia đình, cưới vợ cho con trai cả, ông ấy thậm chí thiếu nợ bên ngoài còn chưa trả hết, mỗi ngày đều mệt đến gần chết, chỗ nào còn muốn suy nghĩ đến một số chuyện không nên nghĩ?

Chỉ hi vọng cuộc sống có thể bình thản một chút, an ổn một chút như vậy là đủ rồi.

Ông ấy không chịu nổi bất ngờ lớn hơn được!

Bởi vậy, Hà Thủ Phúc chỉ thấp giọng nói: "Là cha không có tiền đồ, liên lụy các con chịu khổ."

Nói rồi, ông ấy ho khan vài tiếng, chắp tay sau lưng đi xa.

Hà Loan Loan thở dài một tiếng, không nói cái gì nữa.

Mọi người đều có số mệnh riêng của mình!

Cô đang muốn vào nhà, liền phát hiện tờ báo dán trên cửa sổ nhà bếp bị xốc lên một góc nhỏ, thấy cô nhìn sang, tờ báo lập tức hạ xuống.

Lúc này người nấu cơm bên trong nhà bếp ngoại trừ Hà Linh Linh thì không có người nào khác.

Hà Loan Loan như có điều suy nghĩ, lúc mở cửa hết sức cẩn thận.

Buổi sáng trước khi cô đi, cũng đã làm ký hiệu, lúc này mở cửa xem xét liền phát hiện vấn đề, gối đầu và chăn mền trên giường đều đã bị động vào.

Hoặc là có người muốn trộm tiền, hoặc là có người muốn giở trò xấu!

Hà Loan Loan may mắn mình có lòng cảnh giác cao độ, bởi vì cô mua máy ghi âm ở trong nông trường, mặc dù không thể lấy ra cho người khác, nhưng có thể phòng thân!

Cô tìm bút ghi âm ra, rất nhanh liền phát hiện sơ hở!

Ghi âm cho thấy, Hà Linh Linh tiến vào phòng, còn tự nói một mình.

Bút ghi âm được giấu rất kín nên nghe không đủ rõ ràng, nhưng vẫn có thể nghe được loáng thoáng.

"Hà Loan Loan, con khốn... Cắn chết mày, tao không tin con rắn này không cắn chết mày được..."

Hà Loan Loan hít một hơi khí lạnh!

Cô sợ nhất chính là rắn!

Nhưng bây giờ căn phòng này bị Hà Linh Linh thả rắn...

Bản thân cô vốn đã chán ghét Hà Linh Linh, hiện tại càng thêm quyết định, từ hôm nay trở đi cô sẽ đến ngủ ở văn phòng trường học luôn!

Nhưng chỉ là như thế này không đủ, Hà Loan Loan lập tức đi vào trong nông trại, mua hơn mười cou rắn, lần lượt thả vào các ngõ ngách trong nhà, không phải loại rắn độc trí mạng nhưng cũng tuyệt đối sẽ dọa chết người!

Sau đó, cô cầm đồ vật của mình đi tới, nói với Hà Thủ Phúc ở trong sân: "Cha, trường học mấy ngày nay luôn bị mất đồ, tối nay con đến trường học ngủ."

Hà Thủ Phúc có chút lo lắng: "Một mình con đi được không?"

Hà Loan Loan gật đầu: "Còn có một giáo viên nữ khác ạ, hai chúng con ở với nhau, không sợ. Cơm tối con cũng không ăn ở nhà, còn phải đến trường học chấm bài tập."

Hà Thủ Phúc không khéo ăn nói, cũng không nhiều lời, ngược lại là Hà Linh Linh mau chóng từ nhà bếp chui ra ngoài: "Này! Hà Loan Loan, em, ban đêm em không trở về ngủ?"

Hà Loan Loan quay đầu nhìn cô ta: "Tôi không trở về ngủ, nhưng chị cũng đừng ngủ trên giường của tôi, tôi chê chị bẩn!"

Nói xong cô rời đi, Hà Linh Linh cười lạnh một tiếng, trong lòng cũng có chút hối hận.

Nhưng mà cũng không sao, cô ta có thể giấu con rắn đi, chờ Hà Loan Loan trở về ngủ lại thả ra!

Hà Linh Linh trở lại nhà bếp, không cam lòng không mà tiếp tục nấu cơm, nói là nấu cơm, kỳ thật còn không bằng người ta nấu cháo heo nữa!

Rất nhanh, Trần Thúy Hoa cũng quay về , bữa cơm tối này cả một nhà lại ăn vô cùng đau khổ.

Nhưng Trần Thúy Hoa mang theo một tin tức vô cùng tốt!

Hai mẹ con ăn cơm xong, lặng lẽ chui vào trong nhà bếp thương lượng.

"Mẹ thăm dò được thôn Tiểu Tôn cách đây tám mươi dặm có một người nam góa vợ, đầu óc hơi điên, gã đồng ý cho một trăm đồng tiền lễ hỏi lận! Con xem đây là cái gì?"

Trần Thúy Hoa thần bí móc ra một xấp tiền mặt, Hà Linh Linh mừng rỡ không thôi: "Mẹ! Mẹ đã thu tiền lễ hỏi rồi à?"

"Đó là đương nhiên!" Trần Thúy Hoa kiêu ngạo nói: "Hai ngày nữa gia đình người nam kia sẽ đến đón dâu, mẹ đã nói rồi, cưới lần hai nên không cần tổ chức to, mang theo chút quà tặng với rượu là đến rước Hà Loan Loan đi được rồi.

Đợi nó đi rồi, công việc giáo viên tiểu học không phải sẽ là của con à? Chờ con có công việc, giới thiệu đối tượng cũng sẽ thuận tiện hơn!"

Hà Linh Linh mặt mũi tràn đầy kích động, nỗi khổ sở vì nấu cơm cũng quên đi, cô ta dựa vào vai Trần Thúy Hoa nói: "Mẹ, vẫn là mẹ thương con!"

Trần Thúy Hoa kiêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên."