Mọi người vừa thấy hành động của tổ trưởng, vậy khẳng định món này ngon. Dù sao tổ trưởng lớn hơn bọn họ năm tuổi, bọn họ không lớn không nhỏ, mọi người nhanh chóng trnah cướp, chờ cướp được thì mỗi người được một miếng.
Không ai có thể cự tuyệt được gà chua ngọt.
Ngày thường công nhân xưởng quốc doanh có cái gìăn ngon mà chưa ăn. Hiện tại mọi người quay chung quanh món gà chua ngọt này, tinh tế gặm, tới ít thịt vụn cũng gặm sạch sẽ, mỗi một ngụm đều mang theo vị chua ngọt nồng đậm.
Xương gà ít thịt, dù gặm từ từ cũng phải gặm xong, một miếng thì sao đủ, mọi người đều có điểm oán trách người đi mua đồ ăn: “Sao không mua nhiều thêm chút?”
“Quá thơm.”
……
Trong chốc lát, người đi ra ngoài mua đồ ăn, cũng đều lục tục trở lại.
Người ăn cơm trong nhà ăn cũng tò mò, thấy người ra ngoài mua đồ ăn, liền đi qua chào hỏi, thuận tiện gắp một đũa.
Kết quả ăn được một miếng, ngồi không yên.
Đặc biệt là những người ăn được một miếng gà chua ngọt. Ăn tới đầy mặt say mê.
Cũng có người vừa thấy bên kia xếp hàng đông, đi qua quán bà chủ mì sợi mua. Nhưng mà, mua một lần liền biết khó ăn là gì.
Còn không ngon bằng tự nấu ở nhà. Không màu sắc không nói còn mặn. Ăn một ngụm, không muốn ăn tiếp.
Lại thấy người khác ăn say mê. Thầm hạ quyết tâm, lần sau nhất định phải ăn được quầy hàng kia xem ngon tới mức nào.
Thẩm Thanh Nguyệt rõ ràng so làm gấp đôi hôm qua, nhưng có mấy khách hàng lớn. Bán cũng rất mau, đặc biệt là gà chua ngọt, rất nhiều người ăn ở nhà ăn xong đi ra mua một ít làm đồ ăn vặt, món này đã sớm bán sạch.
Thẩm Thanh Nguyệt bán ba món ăn một suất, nếu chọn gà chua ngọt sẽ cho hai miếng. Từ đó tính toán, nếu mua 5 hào gà chua ngọt, tổng cộng sẽ có mười miếng, cũng đủ cho một người ăn vặt.
Rất nhiều người chưa ăn đủ, khuyên Thẩm Thanh Nguyệt lần sau làm nhiều hơn.
Chờđến khi thu quán, Thẩm Thanh Nguyệt mang theo chị cả tới ngân hàng mở tài khoản tiết kiệm, trực tiếp bỏ vào 80 đồng tiền bán được hôm nay, cộng thêm 120 đồng các cô được chia khi phân gia, vừa tròn hai trăm đồng. Cô cũng đỡ phải mang một bao tiền mỗi ngày!
Thẩm Mai có chút kích động, các cô tổng cộng mới có 270 đồng tiền vốn, lsuc này đã thu hồi được. Còn chưa tính những nguyên liệu và gia vị ở nhà.
Hơn nữa trong túi Thẩm Thanh Nguyệt còn có tiền, hôm nay lại mua một trăm cân muối tinh, hai mươi cân dầu đậu nành.
Chứ sao đồ ăn của các cô ngon chứ, dùng nhiều đồ ngon như vậy, có thể không ngon sao. Lại mua ít thịt heo, xương gà, sau đó lại thấy ruột già heo treo trong góc. Ước chừng có một bồn, đều dùng nước rửa sạc.
Thẩm Thanh Nguyệt mua hết, thứ này hơi đắt. Một cân ruột già có thể mua ba cân xương gà. Bất quá mấy thứ nội tạng heo này không phải lúc nào cũng có.
Hôm nay lúc bán gan heo cô phát hiện, món gan heo không bán chạy bằng những món khác, nên quyết định đổi món.
Thẩm Thanh Nguyệt mua mấy thứ này, tiền tiêu không còn một mảnh, chỉ còn lại chút tiền xu!
Thẩm Thanh Nguyệt mua xong đồ vật, liền thấy bà chủ quán mì cũ đang thở phì phì đứng trước quầy hàng của mình.
Một đám người tới không có ý tốt.
Thẩm Mai trời sinh không giỏi cãi nhau với người khác, lúc này mày đều nhăn lại, đây là ở trong huyện trời xa đất lạ, phát sinh xung đột với người địa phương thì không ổn.
Thẩm Thanh Nguyệt biết mình buôn bán tốt, tất nhiên sẽ khiến người khác đỏ mắt. Bất quá cô không thèm để ý, dù sao cũng không phải tới kết bạn, lúc này nói: “Định làm gì?”
Bà chủ quán mì nói: “Hôm nay tôi có nhiều đồ ăn như vậy chưa bán hết, cô nói phải làm sao bây giờ.”
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Thì đi bán đi, cô bán không hết thì quan hệ gì tới tôi?”
Bà chủ quán mì nói: “Lời nói không phải nói như vậy, nếu không phải do cô, tôi cũng không đến mức làm cái này. Hiện tại hơn bốn mươi đồng tiền phí tổn đều phải bỏ đi. Tôi buôn bán nhỏ không chịu nổi khoản tiền này.”
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Vậy anh muốn thế nào?”
Bà chủ quán mì: “Cô mua hết chỗ này.” Thái độ thật sự là quá đúng lý hợp tình, làm Thẩm Thanh Nguyệt tức tới bật cười.
“Như thế nào, trên mặt tôi viết ba chữ coi tiền như rác sao. Cô bán không được lại đi ép người khác mua, đầu óc cô có vấn đề sau. Tôi nói cho cô biết, không có khả năng.” Thẩm Thanh Nguyệt nói.
Bà chủ quán mì: “Ha hả, nếu như vậy, cô cũng đừng hòng đi.” Nói xong vẫy hai người đàn ông đi tới, bọn họ đều cao lớn to con.