Chương 39

Trang thúc giúp đỡ nâng giá để hàng cùng các loại bồn vại lên xe, hai người lên xe bò trực tiếp trở về!

Trang thúc cũng cao hứng, trên đường nói với bọn họ, vừa rồi trở một người bệnh tới bệnh viện huyện. Hắn tới đúng lúc, người nhà bệnh nhân còn đang lo không biết đi như thế nào.

Bọn họ khách khách khí khí nói lời cảm ơn hắn, trả cho hai hào tiền tiền xe. Tiện thể lần này hắn cũng biết đường đi tới bệnh viện.

Người ăn ngũ cốc sống, sẽ có lúc sinh bệnh, nếu sau trong nhà có người đau đầu nhức óc, cũng biết đường đi tới bệnh viện rồi.

Hơn nữa trên đường trở về, có người thấy hắn đánh xe trống, còn hỏi có nhận chuyển nhà không. Bỏ hai đồng tiền thuê xe, hẹn hắn ngày mai đi qua.

Trang thúc tính toán, ngày mai đưa hai cô tới quán, hắn liền đi chuyển nhà cho người kia, phỏng chừng sẽ đến đón các cô muộn một chút.

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Được ạ, nếu thúc nhận việc khác thì cứ nói trước với chúng cháu.” Bọn họ đều rất vui vẻ.

Thẩm Thanh Nguyệt trở về sớm hơn dự tính một giờ. Trở lại thôn, không ít người ở cửa thôn đóng đế giày, khâu vớ.

Thấy hai chị em Thẩm gia về: “Như thế nào rồi?”

“Ổn không?”

“Có bán được năm đồng không?”

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Không biết, đều là tiền vất vả mà.”



Người trong thôn vừa nghe liền yên tâm: “Chứ sao, làm buôn bán đâu dễ dàng như vậy.” “Vậy cháu bán được bao nhiêu?”

Thẩm Thanh Nguyệt không trả lời thẳng, có người dò hỏi tới cùng, muốn biết rốt cuộc cô bán được bao nhiêu tiền, trong lòng tò mò muốn mệnh.

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Ai, Vân thẩm, nhà thẩm còn bình ngâm đồ chua không. Bán cho cháu một bình.”

Vân thẩm nói: “Có. Cháu muốn mua sao, thẩm trở về lấy cho cháu ngay.”

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Đúng vậy, cháu còn muốn mua ít củ cải trắng nhà thẩm.” Trong lúc lơ đãng cô liền dời đề tài đi.

Vân thẩm nói: “Được, ai u thẩm đi đào luôn cho cháu, mua nhiều không?”

Mọi nhà đều có vườn rau. Đồ ăn ở trong thôn không đáng giá. Hôm qua Thẩm Thanh Nguyệt ở trong thôn mua không ít đồ của mọi người.

Tự dưng có thể kiếm tiền, không quan tâm là nhiều hay ít, đều rất làm người ta cao hứng. Vừa nghe Thẩm Thanh Nguyệt còn muốn mua đồ ăn, cũng bất chấp đang may vá, tính toán trở về lấy bình đựng đồ chua, đào củ cải.

Trong thôn mọi nhà đều có đồ ăn, có người nói: “Ai, Nguyệt Nguyệt à. Tới nhà của thẩm nhìn xem, năm nay thẩm trồng rất nhiều rau ngon. Không khác gì hoa viên nhỏ, món gì cũng có!”

“Vườn rau nhà bà cũng nhiều lắm.” Lúc này liền không rảnh lo lắng rụt rè.

Ở nhà mà có thể bán đồ ăn, đây chính là tiền tìm tới cửa. Hôm nay đã sớm nghe Lý lão thái thái nói, Thẩm Thanh Nguyệt bao xe bò tận một tháng đấy.

Bởi vậy, mọi người đều hy vọng cô có thể buôn bán tốt, đến lúc đó cô mua rau dưa ở trong thôn thì bọn họ cũng kiếm được một khoảng.



Thẩm Thanh Nguyệt về đến nhà, Đại Hoa thẩm không có nhà, hai chị em dọn đồ vào phòng. Chờ lát nữa sẽ cọ rửa, còn phải chuẩn bị đồ ăn, mua đồ ăn, đều cần xử lý.

Thẩm Thanh Nguyệt lôi kéo chị gái vào phòng: “Nào, nào, chúng ta đếm tiền.” Đây là chuyện cô thích làm nhất sau một ngày bận rộn.

Hôm nay Thẩm Mai xem như được mở mang kiến thức, em gái nhà mình chẳng những làm biết làm việc, biết nấu cơm, tới buôn bán cũng biết làm, tính sổ còn nhanh, giỏi hơn cô nhiều.

Cô chỉ biết đồ ăn đều bán hết, nhưng không biết cụ thể bán được bao nhiêu tiền.

Thẩm Mai phân loại tiền ra từng loại, một hào, hai hào, năm hào, một xu, hai xu, 5 xu. Còn có tờ một đồng, đều là tiền lẻ, vừa rồi lúc bán không cảm thấy gì, chờ lấy ra đếm mới thấy đã phủ kín cả băng ghế. Hai người ngồi trên đất đếm tiền!

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “42 đồng 8 hào, còn chưa tính tiền mua thịt, em mua thịt ba chỉ, mua xương gà hết sáu đồng, mua vỏ quế, bát giác, bong bóng cá, ớt bột linh tinh hết mười hai đồng.

Thẩm Mai không thể tin được những gì mình đang nghe: “Bao…… Bao nhiêu?”

“Hơn bốn mươi đồng.” Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Bất quá chúng ta dùng nhiều đầu. Hai ngày nữa lại phải mua. Người khác nếu hỏi chúng ta kiếm được bao nhiêu, chị đừng nói thật .”

Người trong thôn hy vọng người khác sống tốt, nhưng không hy vọng quá tốt. Thái độ rất vi diệu, cho nên khi chưa chuẩn bị tốt thì vẫn nên giấu tiền.

Thẩm Mai gật đầu thật mạnh. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô hoàn toàn bội phục Thẩm Thanh Nguyệt.

Cô là người thành thật, nhưng người thành thật có chỗ tốt của người thành thật, Thẩm Mai đã nhắc nhỏ thì cô rất kín miệng.

Thẩm Mai có điểm kích động, xưởng sắt thép không hổ là xưởng quốc doanh, có nhà ăn mà công nhân còn ra ngoài mua đồ ăn, nếu một ngày có thể bán được 40 đồng, một tháng chính là một ngàn hai, một tháng liền kiếm được tiền xây nhà ở trong thôn.