Chương 37

Một người đàn ông trẻ tuổi đi tới quầy hàng của Thẩm Thanh Nguyệt, nói: “Đây là cái gì?”

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Cơm hộp, 5 hào một phần, có thể chọn ba món ăn, món chính là màn thầu ngũ cốc và cơm ngũ cốc, được chọn 1 trong 2!”

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Còn có bánh cuốn khoai tây ti 3 hào một cái, đều là vừa làm xong.”

Thẩm Mai ở bên cạnh tim nhảy thình thịch, tới trong huyện liền khẩn trương không dám nói chuyện.

May mắn có Thẩm Thanh Nguyệt.

Thẩm Mai ở bên cạnh co quắp đứng một bên.

Người đàn ông kia nói: “Nếu chỉ chọn đồ ăn thì bao nhiêu tiền? Tôi có cơm tẻ ở nhà ăn rồi.” Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Không mua món chính thì bốn hào!”

Hăn vừa nghe cũng không so đo, nói: “Được, tôi muốn món đậu hủ này, cà tím, còn muốn gà hầm khoai tây.”

Thẩm Thanh Nguyệt nhanh nhẹn ở bên cạnh múc đồ ăn cho hắn.

Trước khi đi, người đàn ông này còn mua một phần bánh cuốn khoai tây ti. Bánh cuốn là Thẩm Mai làm. Cô nhỏ giọng hỏi: “Ăn cay hay không ạ?”

Người đàn ông nói: “Muốn, nhiều cay.”

Thẩm Mai nói chuyện có chút khẩn trương, nhưng làm việc lại rất nhanh nhẹn.

Mở ra một cái vỏ bánh, trực tiếp đặt lên giấy dầu, phết nước tương, phết càng nhiều càng thơm, trải lên một tầng khoai tây, cuối cùng cho ớt đặc sắc của thôn, lại trải lên một tầng tương, thành công cuốn thành một cái bánh hình chăn bông. Bọc lại trong giấy dầu!

Ngửi cũng thấy thơm.



Người đàn ông trả tiền, cầm đồ vật liền đi.

Chờ người đi rồi, Thẩm Mai có chút kích động nhìn Thẩm Thanh Nguyệt, thật sự có người mua. Thẩm Thanh Nguyệt trấn an nhìn Thẩm Mai một cái, sau đó bắt đầu bận rộn. Sau đó hai người lại bán được bảy, tám phần cơm hộp.

Các cô làm nhiều món, không nhạt nhẽo giống những quầy hàng khác. Các cô làm đa dạng nhiều món, tới bên này thì chắc cahwns sẽ mua một chút.

Lại nói người đàn ông vừa rồi mua một phần đồ ăn, một phần bánh rồi đi về nhà ăn. Múc cơm tẻ, quay đầu lại tìm đến một cái bàn: “Dịch qua cho tôi ngồi!”

Đối phương nhìn nhìn hắn, hơi dịch mông qua bên một chút.

Hắn ngồi xưởng của mình, nam nữ chung quanh đều là đồng nghiệp.

“Không phải đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

“Tôi đi ra ngoài mua một phần đồ ăn, quầy hàng mới mở, ngay ở cổng lớn, mọi người nếm thử.” Hắn đặt túi nilong giữa cơm bàn mở ra, còn có một cái bánh cuốn.

Chung quanh: “Thật là một người ăn no cả nhà không đói bụng.” Nhà ăn có đồ ăn miễn phí còn muốn đi ra ngoài ăn. Cũng chỉ có người chưa lập gia đình mới có thể làm ra chuyện này!

Bọn họ cũng đã sớm ăn ngán đồ ăn ở nhà ăn.

Quốc doanh xưởng nấu cơm không tiếc dầu mỡ. Mỗi một món ăn tưới lên cơm, cơm đều ngập trong dầu, đặc biệt là một phần cơm ăn đến cuối cùng, không có định lực thật sự ăn không vào, quả thực chính là cơm chan dầu.

Nhà ăn khác không thể bằng bọn họ, nghĩ đi ra ngoài ăn, đi tiệm cơm còn có chút xa xỉ, quán ăn bên ngoài cũng không quá ngon!

Mấy người xưởng trưởng đều không thích ăn đồ ăn trong nhà ăn, mà tự mang cơm. Nhưng bọn họ là công nhân viên bình thường, đều ăn trong nhà ăn.



Hôm nay vừa nhìn thấy cơm hộp bên ngoài liền thấy hứng thú.

Trong đó có một người là thợ máy móc, gắp một miếng thịt viên tứ hỉ chưa ăn cho hắn nói: “Cho tôi muỗng đậu hủ.” Xem như đổi.

Món thịt viên tứ hỉ này phải hai phiếu cơm mới mua được, xem như món chính, công nhân mới vừa tới đều thích ăn món này, nhưng ăn trong thời gian dài, dù thích đến mấy cũng chán.

Những người khác nói: “Tôi dùng thịt kho tàu đổi ít cà tím.”

“Tôi dùng thịt băm đổi một chút!”

Mọi người liên tiếp đổi đồ ăn cho hắn.

Làm người đàn ông này cười chết: “Ai ai ai ai, mấy người này, tốt xấu cũng để lại cho tôi một chút chứ.” May mắn có lời này, mọi người mới chừa lại chút đồ ăn mua ngoài cho hắn.

Người đổi đậu hủ Ma Bà ăn một ngụm nhanh chóng múc hai muỗng cơm ăn kèm, đậu hũ mềm mại cay rát, quả thực còn non mịn hơn canh trứng. Miếng đậu hũ này làm hắn ngồi không yên: “Ai, vừa rồi cậu nói mua ở đâu , bao nhiêu tiền?”

“Quầy hàng mới mở ở cổng, vừa ra liền thấy, cơm hộp 5 hào, tôi không lấy món chính, chọn ba món hết bốn hào!”

Hai người khác ăn xong cà tím cũng đứng lên, nói với người đối diện: “Cùng đi đi!”

Cà tím xào mùi thơm mười phần, rõ ràng là cơm ăn ké, ăn hết cũng chưa đã ghiền. Không quá dầu mỡ như nhà ăn.

Những người khác vốn đang cảm thấy hai người bọn họ quá khoa trương, nhưng ăn mấy miếng cùng vội vàng nói: “Mua luôn cho tôi với!”

“Ai u, sớm biết vậy tôi chỉ mua cơm tẻ thôi. Đầu bếp nhà ăn đổ hết lọ dầu vào hay sao ý, dầu không tốn tiền sao?”

Người đàn ông kia vừa thấy, mọi người đều tranh nhau ăn, hắn cũng ăn. Kết quả mới vừa ăn một ngụm, liền hối hận, không nên đổi đồ ăn với bọn họ.