Chương 27

Sáng sớm được ăn bữa sáng nóng hầm hập, cả người đều trở nên tỉnh táo sảng khoái. Thôn trưởng ăn xong cơm sáng đi tới Ủy ban thôn làm việc.

Đại Hoa thẩm thu lưu hai chị em, chính là vì bà thấy hợp ý hai người. Thẩm Thanh Nguyệt nhất quyết một hai phải trả năm đồng tiền thuê nhà cũng thôi.

Hiện tại, cơm sáng cơm tối gì cũng làm, tới việc dọn dẹp cũng nhận hết, Đại Hoa thẩm thật sự băn khoăn. Không những muốn trả tiền cho Thẩm Thanh Nguyệt. Còn muốn cho thêm cô một chút.

Không muốn chiếm tiện nghi của hai đứa nhỏ.

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Đại Hoa thẩm, tự chúng cháu muốn làm, thẩm đừng nghĩ nhiều. Mặt khác, hôm nay cháu và chị cả vào huyện thăm em gái, nói lại việc trong nhà với em ấy. Thuận tiện lại đi nhìn xem có công việc nào chúng cháu cỏ thể làm hay không.”

Đại Hoa thẩm biết Thẩm Thanh Nguyệt là người có chủ ý, cũng không coi cô như trẻ con, nói: “Vậy được, các cháu đi ra ngoài phải cẩn thận, đừng mang quá nhiều tiền, cẩn thận trên đường gặp phải mấy tên móc túi gì đó. Nếu cần giấy chứng minh của thôn thì cứ nói.”

“Dạ vâng.”

Ăn xong cơm sáng, hai chị em đi vào huyện. Tốn hai hào mua vé xe sáng đi vào huyện.

Từ nông lên huyện thành có bốn chuyến xe một ngày, người làng trên xóm dưới muốn đi vào huyện đều phải đi loại xe buýt này, một đám người chen chúc như cá đóng hộp.

Cũng may Thẩm Thanh Nguyệt ngồi gần cửa sổ, mở cửa sổ ra, xe chạy còn nhận được chút gió. Bằng không cứ ngồi như vậy, cô nhất định sẽ bị say xe.

Trường của Thẩm Tú ở ngoại ô thành phố, các cô xuống xe đầu tiên.

Chờ xuống xe, đã là giữa trưa.

Tới cổng trường báo một tiếng với bảo vệ, bảo vệ liền cho hai chị em đi vào tìm người. Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Nguyệt tới lớp học của em gái, lớp hai. “Thẩm Tú có người tìm.” Có một học sinh thanh thúy hô.

Thẩm Tú vội vàng ngẩng đầu, liền thấy chị cả và chị hai tới.

Mặt Thẩm Tú hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ tới các cô sẽ đến, có vài phần trẻ con, nhảy nhót: “Chị cả, chị hai, sao hai chị lại tới đây?”

Thẩm Thanh Nguyệt nhìn em gái gặm màn thầu không với nước lạnh, trong lòng đau xót nói: “Em, chỉ ăn cái này?”

Thẩm Tú ừ một tiếng. Trong nhà có thể để cô đi học đã thực không tồi rồi. Vì tiết kiệm tiền, Thẩm Tú tận lực ở lại trường học, một ngày chỉ ăn một cái màn thầu không.

Đói bụng thành quen, rõ ràng là một cô gái 17 tuổi, đại khái là dinh dưỡng không đủ, nhìn cùng chỉ tầm mười lăm tuổi.

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Đi, chị hai dẫn em đi ăn ngon.”

Em ba ăn uống kham khổ, thiếu dinh dưỡng làm Thẩm Thanh Nguyệt xúc động. Đời trước cô bị gả tới thôn cách vách.

Thẩm Tú cũng bởi vì tiết kiệm tiền rất ít khi trở về, hai chị em xa nhiều gần ít, cũng không biết con bé sống như vậy. Hiện tại thấy, cô không thể mặc kệ.

Thẩm Tú trực tiếp bị chị hai lôi ra khỏi phòng học, tới văn phòng xin nghỉ với giáo viên. Thẩm Tú còn choáng váng đã bị hai chị gái mang ra khỏi trường học.

Thẩm Thanh Nguyệt đem Thẩm Tú tới trong huyện, đi vào tiệm cơm quốc doanh gọi gà hầm cộng thêm ba chén cơm.

Lần đầu tiên Thẩm Tú tới loại địa phương này, co rúm cả người, không biết đặt tay chân ở đâu. Ba chị em ngồi xuống một cái bàn trong góc.

Thẩm Thanh Nguyệt kể lại tất cả mọi chuyện phát sinh ở nhà trong khoảng thời gian này cho Thẩm Tú nghe.

Đôi mắt Thẩm Tú đều trợn tròn, không thể tưởng tượng được nhìn Thẩm Thanh Nguyệt: “Chị hai, chị thật lợi hại.” Chẳng những phân gia, còn có thể lấy được 300 đồng từ trong tay ông bà.

Đầu nhỏ của Thẩm Tú cũng không biết cô làm như thế nào. Nhìn chị cả Thẩm Mai đỏ cả vành mắt, liền biết chuyện này nhất định rất gian nan.

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Hiện tại bọn chị đang ở tạm nhà thôn trưởng. Ông ấy cho bọn chị thuê một gian phòng. Em có thời gian liền trở về ở.” Không cần lo lắng không có chỗ ở, còn phải bị người nhà cũ âm dương quái khí.

Thẩm Tú dùng sức gật gật đầu. Thời điểm nhìn về phía Thẩm Thanh Nguyệt, trong ánh mắt đều là sùng bái.

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “300 đồng này là ba mẹ để lại cho chúng ta. Chị định chia đều, một người một trăm.”

Thẩm Tú vừa nghe, lập tức nói: “Chị hai, số tiền này là do chị bỏ công sức lấy về, em cũng không làm gì cả, em không cần số tiền này.”

Dừng một chút, Thẩm Tú nói ra lời trong lòng: “Có thể để em tiếp tục đi học là được.”

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Em muốn đi học là chuyện tốt. Em chỉ cần có thể thi đậu cấp ba, chị hai nhất định sẽ cho em đi học.”

Thẩm Tú vừa nghe lời này, nước mắt xoạch xoạch rớt xuống dưới, từ khi cha mẹ ly thế, cô giống như cô bé đáng thương ăn nhờ ở đậu. Luôn phải nhìn ánh mắt của người khác mà làm việc.

Thẩm Tú 17 tuổi rồi vẫn học cấp hai. Trong nhà chỉ bỏi chút lương khô. Còn tiền học phí là do cô thi được vị trí thứ nhất, trường học tặng học bổng, cứ như vậy còn bị bà nội lải nhải rất nhiều lần.

Trong nhà cũng chỉ chờ cô nhận được bằng tốt nghiệp cấp hai, để cô về nhà làm nông.