Từ Tú Chi vừa nghe: “Từ gia nhất định là tới cầu hôn Thẩm Thanh Nguyệt.” Trong lòng ảo não, sao sớm không tới muộn không tới, lại tới vào lúc này.
Phía trước nói muốn đón Thẩm Thanh Nguyệt, hiện tại cũng không dám đón về, sợ con nha đầu chết tiệt kia lại dở chứng, thật sự phá hỏng việc hôn nhân này.
Ngày hôm qua Thẩm gia náo loạn một hồi, đúng là trung tâm bát quái. Sáng sớm hôm nay người Từ gia vừa đến Thẩm gia, hàng xóm đều nhìn chằm chằm.
Là một người phụ nữ trung niên dẫn bà mối cùng một cái người đàn ông tới.
Người phụ nữ trung niên trông thông minh tháo vát, thấy người Thẩm gia, lập tức nói: “Hôm nay tôi mang theo con trai tới nhận cửa, sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà.”
Thẩm lão thái thái cười gượng một tiếng.
Nhị thẩm Từ Hoa Cúc, vội vàng nói: “Mau mời vào. Trách không được sáng hôm nay liền nghe được tiếng hỉ thước ríu rít kêu, nguyên lai là bà thông gia tới!”
Trên mặt bà tràn đầy nhiệt tình, căn bản là nhìn không ra chút dữ tợn nào của ngày hôm qua.
Tam thẩm Lưu Ngọc nhìn bộ dạng này của chị dâu, bĩu môi, vốn biết nhị tẩu người giả nhân giả nghĩa. Hiện tại thấy vậy, thật sự một chút cũng không nói oan bà ta.
Bà không nghe được tiếng hỉ thước ríu rít, dù sao ngày hôm qua tiếng hai vợ chồng bọn họ cãi nhau cũng không nhỏ.
Người tới là Bạch quả phụ và con trai Từ Thiên Việt, mang bà mối tới cửa cầu hôn. Khi cầu hôn nhà trai đều sẽ chuẩn bị bốn hợp lễ, như vậy lấy ra trước nhà gái cũng có mặt mũi. Nhưng Bạch quả phụ không cầm cái gì hết.
Bạch quả phụ lúc này sợ bị làm khó dễ, mở miệng nói trước: “Thôn chúng tôi nghe nói tôi cưới vợ cho con trai tốn một ngàn đồng tiền, người trong thôn đều nói, cô gái nào mà tốn một ngàn đồng tiền, nạm vàng sao? Nhưng tôi không nghe bọn họ nói linh tinh, tôi muốn tìm một cô gái xinh đẹp, biết làm việc nhà.”
Bạch quả phụ mở miệng, sắc mặt người Thẩm gia đều có chút mất tự nhiên.
Một ngàn đồng tiền lễ hỏi này, làm thông gia mang theo vài phần cảm giác ưu việt, nói chuyện lại có chút âm dương quái khí!
Thẩm gia tuy nói muốn bán Thẩm Thanh Nguyệt với một cái giá tốt, không nghĩ tới còn chưa thành thân, đã bị khinh bỉ.
Sắc mặt Thẩm nhị thúc, Thẩm tam thúc đều có chút khó coi.
Từ Tú Chi sợ đối phương nhìn ra, vội vàng nói: “Vào nhà, vào nhà nói.”
Từ Hoa Cúc cũng vội vàng nói: “Để tôi rót trà cho mọi người.”
Bạch quả phụ bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, loại người này thật là không biết điều. Vừa muốn lấy tiền, vừa muốn giữ giá, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy.
Nhìn mấy đứa con gái Thẩm gia đang gánh nước cho gà ăn ở trong sân. Một đám ốm lòi xương.
Bạch quả phụ nói: “Ai u, chút việc như vậy mà đẻ cho một đống người làm. Nhà các người thật thương con cháu.”
Ngày thường Lưu Ngọc không coi trọng mấy đứa con gái, nhưng bị người ngoài nói trong lòng vẫn không thoải mái. Nhưng bà không có tính tình tốt giống nhị tẩu, lúc này thiếu chút nữa muốn phát tác.
Bị chồng Thẩm Nghiệp Đại giữ chặt, khoa tay múa chân, ra hiệu một ngàn đồng tiền với bà. Lưu Ngọc hít sâu vài lần mới áp được lửa giận trong lòng.
Bạch quả phụ vào phòng, lão thái thái lại lấy bánh hạch đào, lấy bột trà dầu pha vài ly.
Bạch quả phụ vừa ăn vừa chọn: “Năm đó chúng tôi kết hôn, đâu có cái gì chứ. Còn không phải cho 35 đồng lễ hỏi liền gả đi, lúc ấy nhà mẹ đẻ còn trả lại của hồi môn không sai biệt lắm.”
Bạch quả phụ chính mình vui vẻ, nhưng không có người vui vẻ với bà ta, sắc mặt bà ta lại tối tăm. Bà đã nhìn ra.
Thẩm gia định nuốt hết một ngàn đồng lễ hỏi, căn bản không định cho của hồi môn.
Bạch quả phụ thấy thế, cũng không nói nhiều, nói: “Thẩm Thanh Nguyệt đâu, chúng tôi đều tới rồi, sao không thấy con bé ra?”
Bạch quả phụ nói: “Con trai tôi kiếm được nhiều tiền, biết làm việc, không ít cô gái đều muốn gả vào, nhưng con trai tôi nói muốn tìm một oco gái xinh đẹp. Lúc này mới tìm Thẩm Thanh Nguyệt, lần này an bài cho bọn nhỏ xem mắt. Nếu được, một ngàn đồng tiền lễ hỏi tôi sẽ không ra thiếu một đồng.”
Người Thẩm gia đều thầm chảy mổ hôi: “Các người tới cũng không báo trước, Nguyệt Nguyệt tới nhà cậu nó rồi!” Từ Hoa Cúc nói.
Bạch quả phụ nói: “Nhà cậu nó ở đâu. Chúng ta cũng đi cho biết nhà luôn.” Bà có thể bỏ ra một ngàn đồng lễ hỏi thì đi thêm mấy bước thì có sao.
Người Thẩm gia ấp úng, ngược lại nói đông nói tây sang chuyện khác.
Bạch quả phụ nhìn ra có gì đó không đúng, liếc mắt ra hiệu với Từ Thiên Việt. Từ Thiên Việt nói đi WC. Ra cửa liền đi ra bên ngoài hỏi thăm.