Chương 44: Báo Cảnh Sát 2

Khóe miệng nhếch lên cả buổi sáng của Vệ Thành từ từ hạ xuống, đường cũng hơi nhỏ cuối cùng biến thành đường thẳng.

Ánh mắt anh sâu lắng hướng về phía người thanh niên báo cảnh sát, đối với ánh mắt trút giận lại đắc ý kia của đối phương, nhận ra người này là một trong số người của gia đình hôm qua gây rối với nhà bọn họ kia.

“Nếu đã như vậy…”

Vệ Thành khàn giọng mở miệng: “Nếu đã nói như vậy, vậy tôi cũng muốn báo cảnh sát.”

Đám người bùng nổ ồn ào, bàn luận xì xầm.

Anh cũng muốn báo cảnh sát?!

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, có phải bên trong có sự hiểu lầm gì không?

Người thanh niên báo cảnh sát kia phản ứng lớn nhất, giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, suýt nữa nhảy lên cao ba thước, lầm ầm ĩ lên: “Mẹ nó mày lấy dao đâm nhiều người nhà tao bị thương như vậy, mày vẫn còn mặt mũi báo cảnh sát sao, mày chỉ có cách mau chóng nhận tội đền tội thôi, nếu không tao sẽ làm mày mất mặt đó!”

Anh ta nhảy lên mắng, từng giọt nước bọt phun khắp nơi, đều làm lãnh đạo ‘nguy cơ sinh học’ trước mặt này buồn nôn không thôi, trong mắt lóe qua chút phiền chán.

May mà có cảnh sát Nhân dân ở một bên kịp thời giữ người thanh niên lại, không để cho anh ta thật sự tiến lên la lối om sòm thể hiện uy phong.

Như vậy, cũng làm lãnh đọa vô cùng phiền muộn, vung tay lớn lên nói: “Được rồi! Im lặng đi! Đừng ồn ào!”

Giọng nói của lãnh đạo vẫn rất có lực uy hϊếp, hơn nữa ở đây đều là đồng nghiệp ở trong trạm, như thế nào cũng phải cho ông ấy mặt mũi, nhanh chóng im miệng yên tĩnh lại.

Vì vậy, chỉ còn lại người thanh niên vẫn còn ở đó nhảy nhót sôi nổi, vô cùng bắt mắt.



Hàng chục cặp mắt nhìn về phía anh ta, anh ta lại không phải là đồ ngu mù mắt, từ từ cũng không còn tiếng động, chỉ là ánh mắt tràn đầy ác ý trừng về phía Vệ Thành.

Lãnh đạo cũng nhìn về phía Vệ Thành, nói: “Tiểu Vệ à, nếu cậu đã nói muốn báo cảnh sát, nghĩ có oan khuất, vậy cũng đừng quá phiền phức chạy đến đồn cảnh sát nữa, nói mọi chuyện đã xảy ra trước mặt mọi người đi, nếu như thật sự làm chuyện phạm pháp, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao che, nhưng nếu như bị vu khống bậy bạ, vậy chắc chắn chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng.”

Nói thế nào cũng là người của phòng làm việc, là cấp dưới của ông ấy, dễ dàng bị người trừng trị, mặt ông ấy có thể đẹp sao?

Lại nói ông ấy nhìn nhiều ngày như vậy, cũng có chút hiểu biết đối với Vệ Thành, dựa vào cách đối xử tính cách cẩn thận điềm tĩnh của anh, ông ấy thật sự không tin anh sẽ làm ra chuyện này lắm. Vì vậy, thay vì lén lút giải quyết, sau đó để người tùy tiện suy đoán chỉ chỉ trỏ trỏ, ảnh hưởng đến danh tiếng của phòng làm việc bọn họ, còn không bằng làm rõ trước mọi người, đồng thời cũng để mọi người giúp phân biệt một hai, trả lại trong sạch cho anh.

Việc này hợp với ý của Vệ Thành, cho dù lãnh đạo không nói, anh cũng muốn lập tức nhắc ra.

Nhưng mà có sự đồng ý của ông ấy, những người khác không thể ngăn cản nữa, đặc biệt là cảnh sát Nhân dân và người thanh niên báo cảnh sát kia.

Vì vậy dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, vẻ mặt Vệ Thành trầm xuống giải thích: “Đồng chí cảnh sát, hôm qua là người này mang theo một nhà xông vào nhà chúng tôi, yêu cầu tôi lấy phòng trong viện nhà mình làm sính lễ cưới cô gái nhà bọn họ, nhưng tôi đã tìm thấy đối tượng thích hợp nên từ chối, nhưng bọn họ thẹn quá hóa giận buộc tôi đáp ứng, còn…”

Mọi người nghe vậy đều bừng tỉnh, vẻ mặt lãnh đạo quả nhiên là vậy, truy hỏi: “Còn như thế nào? Mạnh dạn nói.”

“Còn để con của bọn họ đẩy ông nội tôi, ông nội ông ấy đã già rồi, chân có vết thương nên chỉ có thể nằm trên ghế dựa, bọn họ cũng không định buông tha, vừa vây quanh đánh tôi ép tôi đồng ý, vừa đẩy ông nội đáng thương của tôi ngã xuống đất, chửi ông là người già vô dụng, nói chỉ cần ông chết, cô gái nhà bọn họ gả đến có thể làm chủ nhân ngôi nhà.”

“Mày đánh rắm!” Người thanh niên nghe đến đó theo bản năng phản bác lại, cho dù bị cảnh sát Nhân dân ấn xuống cũng muốn ngẩng đầu mắng to: “Bọn tao đánh mắng đều là mày, đâu có động qua ông già đó?!”

Mọi người: “…”

Ồ ~ không đánh tự khai rồi.