Nhạc Hỷ kéo Vệ Thành đang trong cơn mê ra khỏi bệnh viện, khó giấu được lo lắng hỏi: “Đồng chí Vệ Thành, anh vẫn ổn chứ?”
Nói cái gì cứu con của kẻ thù, cô nghe thấy một chút, nhưng nhìn tình trạng bây giờ của Vệ Thành, cô biết nên không hỏi nhiều.
Vốn dĩ trông anh đã rất không ổn, làm sao cô có thể còn muốn cứa một dao vào trái tim người ta không chớp mắt chứ.
Nhạc Hỷ không nói nhiều, chỉ có thể kéo anh ra khỏi cái nơi rắc rối này, kéo đến giao lộ ít người hóng gió.
Gió lạnh chập tối thổi một cái, Vệ Thành rất nhanh đã tỉnh lại, lau mặt, nói xin lỗi với Nhạc Hỷ.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi mới phát hiện ra một chuyện…”
Giọng nói anh khàn khàn, hình như là nhớ đến chuyện kia, giọng nói đổi thành đặc biệt khó khăn.
Nhạc Hỷ nhanh chóng lượng thứ xua tay: “Anh không muốn nói thì đừng miễn cưỡng bản thân, tôi thấy vẻ mặt và tinh thần của anh đều có chút không tốt, hay là đổi một cái bệnh viện khác khám thử đi?”
Còn bệnh viện bên cạnh bọn họ, bởi vì một số người cũng ở đây, có lẽ Vệ Thành sẽ không đồng ý vào lại lần nữa.
Vệ Thành lại lắc đầu từ chối, trên vẻ mặt vẫn mang theo chút hốt hoảng nói: “Tôi không sao, không cần đi khám bác sĩ.”
Nhạc Hỷ thấy anh thật sự không muốn đi, đành phải đề nghị: “Vậy anh về nhà nghỉ ngơi sớm chút, mau chóng thay quần áo ướt ra, đừng để bị cảm lạnh.”
“Nhưng mà chúng ta…” Vệ Thành lưỡng lự.
Đến lúc này rồi, vậy mà anh còn nghĩ đến chuyện này sao.
Nhạc Hỷ dở khóc dở cười, nói: “Tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc, anh cũng nghĩ lại chút, đợi anh bình tĩnh lại, chúng ta lại tìm cơ hội nói.”
Vệ Thành muốn nói bây giờ tôi rất bình tĩnh, nhưng vẻ mặt và tinh thần của anh không thể lừa người được, cả người lại ướt dầm dề vô cùng nhếch nhác, không cần nhìn cũng biết là không thích hợp làm thân với cô gái trước mắt như vậy.
“Vậy được, tôi chờ tin của em.”
Đang nói, thì tàu điện chạy đến, hai người lần lượt ngồi lên tàu rời khỏi.
Sau khi hai người đi, có một nhóm người ồn ào chạy đến bệnh viện Nhân dân, còn là một gia đình, sau khi hỏi rõ ràng bà cụ và đứa cháu trai ở đâu đã không thể chờ được mà xông qua.
Lúc này, bà cụ đã cùng cháu trai cấp cứu xong chuyển đến phòng bệnh bình thường, treo nước muối lên trước, sau đó còn muốn làm một loạt kiểm tra.
Đúng lúc này, người trong nhà bọn họ nghe tin vội vàng chạy đến, tìm được phòng bệnh, con dâu của bà cụ ôm con trai vô cùng ủ rũ trên giường bệnh khóc, ngay cả mẹ chồng vẫn luôn chung sống hòa thuận với nhau cũng không để ý đến.
Bà cụ biết đây là lỗi của mình, bà ấy đuối lý cũng không trách con dâu cái gì, nhưng mà bà ấy cũng kêu oan, chuyện này muốn trách cũng không thể trách tất cả lên người bà ấy.
Vì vậy lúc con trai hỏi chuyện đã xảy ra, bà cụ nước mắt nước mũi nói hết nguyên nhân hậu quả ra một cách cẩn thận.
Bà ấy cũng không trốn tránh trách nhiệm, nhưng chủ yếu thật sự trách nhiệm không phải do bà ấy.
May mà cháu trai không đáng ngại, người trong nhà cũng tin bà ấy nói, con dâu lập tức thay đổi sắc mặt, nổi giận đùng đùng nói: “Tôi đã nói người kia không phải người tốt mà, các người còn nghĩ rằng là tôi nhỏ mọn chướng mắt cô ta, bây giờ thì tốt rồi, cô ta bắt nạt đến trên đầu nhà chúng ta rồi!”
Chồng của cô ấy lúng túng biện giải: “Cái gì mà nhà chúng ta nhà bọn họ, chúng ta không phải người một nhà sao.”
“A phi, người một nhà cái gì, cũng không nhìn xem người em trai họ kia của anh đã làm qua chuyện tốt gì? Cũng không sợ gặp báo ứng à!” Vẻ mặt người con dâu khinh thường nhổ một bãi nước miếng.
Cũng may mà hai nhà không cùng chi, bình thường cũng không thân thiết lắm, nếu không cô ấy sẽ lo lắng vào một ngày nào đó trong tương lai không cẩn thận, bị gia đình đó liên lụy dẫn đến trả thù.
Mấy năm trước chủ nhiệm Uỷ ban Cách mạng rất nở mày nở mặt, nhưng trước mắt thì không chắc chắn, nhìn những người khác sửa lại án sai liên tục quay lại, nhìn thấy trước mắt đều rất khiêm tốn, thực ra ai mà không nhớ nỗi hận bị ức hϊếp sỉ nhục lúc đó.
Có một số thậm chí còn dẫn đến nhà tan cửa nát, bọn họ có thể không hận sao? Có thể không nghĩ cách báo thù sao?
Chắc chắn có, cũng chỉ là bây giờ chưa đến thời cơ, người ta vừa quay lại còn chưa kịp ra tay mà thôi.