Chương 31: Cứu Sống Đứa Trẻ Rồi 1

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, bà cụ vừa nãy vẫn còn tuyệt vọng khóc trên mặt đất đã xông lên hướng về phía đồng chí nữ nhỏ nhắn kia, sau đó bắt lấy bím tóc của đối phương bắt đầu đánh đập la mắng, thấy vậy mọi người vẫn chưa phản ứng lại trong một lúc.

Mắt thấy đồng chí nữ tên Hứa Hồng kia đã gào thét thê thảm, người xung quanh vội vàng muốn đi ngăn cản lại, ai biết một giây sau đã nghe thấy bà cụ bắt đầu khóc nỉ non, nội dung trong lời nói làm bọn họ dừng chân.

“Tất cả mọi người đều đến phân xử xem, đây chính là người thím họ của cháu trai tôi tôi vừa mới nhắc đến, lúc trước là cô ta chủ động xin đi đánh giặc nói muốn giúp tôi chăm sóc cháu trai một lúc, kết quả cô ta lại chăm sóc như vậy đây.”

“Không biết bản thân cô ta chạy đi chơi ở đâu, lại để một mình cháu tôi ở bên cạnh bờ sông, tôi tự hỏi không có nửa điểm có lỗi với cô ta, cô ta lại hại cháu trai tôi như vậy!”

Bà cụ giận dữ mắng chửi, lực đánh dưới tay lại càng nặng hơn, nghĩ đến đứa cháu trai mất đi ý thức nằm trên đất, bà ấy hận không thể nuốt sống người này.

Hứa Hồng một người nho nhỏ, hoàn toàn không thể chịu đựng được, liên tục vùng vẫy tránh né muốn biện giải cho mình: “Bà lớn, bà lớn, bà đánh nhẹ chút, đừng giật tóc của cháu, đừng đánh mặt cháu, cháu không có mà, cháu chỉ là không nhịn được nên đi vệ sinh…”

Tất cả mọi người nghe thấy lời này, nghĩ đến đây là chuyện nhà người ta, lập tức dừng bước chân đi ra lại, không đếm xỉa đến, không quản nhiều.

Bà cụ có thể bắt được cháu dâu họ hờ trừng trị cô ta một trận thật tốt, nếu như không phải cô ta biết bảo vệ mặt mình thật chặt, nói không chừng có thể trực tiếp để bà ấy cào cho nở đầy hoa ở mặt.

Vệ Thành và Nhạc Hỷ vẫn đang tiếp tục cấp cứu ở chỗ đó, không hề quan tâm ồn ào bên đây của bà cụ.

Cho đến khi không biết một chân của bà cụ đá vào đâu trên người Hứa Hồng, làm thân hình cô ta mệt mỏi trên mặt đất, bắt đầu lăn qua lộn lại đau khổ than khóc.

Bà cụ còn nghĩ rằng cô ta đang giả vờ đau khổ, bởi vì tuy rằng lực một chân kia của bà ấy lớn nhưng đá chệch, trên thực tế không đá đến nơi nào của cô ta, kết quả cô ta đã nằm trên đất kêu lên giống như muốn lấy mạng cô ta, không phải ăn vạ thì muốn làm gì?

“Bà lớn, tha cho cháu đi, bụng cháu đau quá…”



“Cô!”

Hai người còn đang quấn lấy nhau, phía sau đột nhiên có tiếng ho, đám người lập tức ầm ĩ, sôi nổi kinh ngạc nói cái gì mà sống rồi sống rồi.

Cái gì sống rồi? Bà cụ sững sờ một lúc, sau đó lập tức phản ứng lại.

Cháu trai của bà ấy đã sống rồi?!

Người vây xem xung quanh lập tức kéo bà cụ đã sửng sốt lại ngạc nhiên, vẻ mặt không dám tin qua, đẩy bà ta đến chỗ Vệ Thành và Nhạc Hỷ, chúc mừng nói: “Bà mau nhìn xem, cháu trai của bà sống rồi, bọn họ thực sự cứu sống được người đó.”

Lúc này trải qua sự cố gắng nỗ lực của Vệ Thành và Nhạc Hỷ, đứa trẻ vừa nãy chết đuối cuối cùng cũng thở được, phun ra mấy ngụm nước, cứu sống rồi.

Bà cụ khóc vì sung sướиɠ, cả người run rẩy, đều không biết phải làm thế nào mới được.

Vệ Thành cũng không trả lại đứa bé cho bà ấy ngay lập tức, mà sau đó lại lật ngược đứa trẻ lại, ôm đầu cậu bé hướng xuống dưới để ộc ra nhiều nước sông hơn.

Đứa trẻ kia cũng theo bản năng phối hợp mở to miệng phun ra, cho đến khi ngã trên mặt đất, cũng không phun ra cái gì nữa, Vệ Thành lại vỗ vỗ bụng cậu bé, cậu bé vậy mà lại a ô một tiếng phun ra chú cá nhỏ, chú cá kia đã chết, trên người lại nhuộm mấy sợi máu đỏ.

Mọi người vừa thấy, vẻ mặt kinh ngạc mừng rõ đột nhiên thay đổi, hoảng sợ nói: “Thấy máu rồi, thấy máu rồi, khẳng định phổi bị thương rồi, mau đưa đến bệnh viện đi!”

Vẻ kinh ngạc bất ngờ của bà cụ biến thành sợ hãi, tâm trạng trong thời gian ngắn ngủi trải qua bốn bề sóng dậy lớn như vậy, người cũng có chút không chịu được, đầu bắt đầu choáng váng, thân thể không chịu được đưa qua đưa lại, được mọi người một bên kịp thời đỡ lấy.