Chương 24: Lại Một Lần Nữa 2

Người cô họ nhìn anh một cái, cảm thấy cả người tươi tỉnh và ưa nhìn không ít liền đưa ngón cái ra.

Đúng là người có tâm và không có tâm thực sự khác biệt hoàn toàn!

Ông cụ nhìn thấy cháu trai cả của mình thì cũng cảm thấy thái độ của anh khác hẳn với hai lần trước, ông ấy đoán là lần này có thể thành công rồi.

Chỉ cần vừa nghĩ tới đó, ông ấy ngay lập tức liền cao hứng.

“Tốt tốt tốt, mau đi thay quần áo đi, cô họ của cháu còn đặc biệt chuẩn bị quân phục cho cháu đấy.”

“Đúng đúng, đặc biệt tìm người có vóc dáng cao lớn để mượn, mau đi thay cho chúng ta xem.”

Cô họ vẻ mặt hưng phấn, đưa quần áo rồi lại đẩy người vừa ra khỏi phòng tắm không bao lâu vào phòng.

Vệ Thành đi vào, thay bộ quần áo màu xanh lục quân đội, phát hiện vẫn còn thắt lưng nên thuận tay thắt lại. Sau đó nhìn lên nhìn xuống một lượt, anh nhìn thấy đôi giày màu xám trên chân, thì từ gầm giường rút ra một đôi giày giải phóng và từ tủ quần áo tìm ra một chiếc mũ sao đỏ, kết hợp chỉnh tề ngay ngắn, xong xuôi mới mở cửa ra ngoài.

Cô họ và ông cụ đều là những người đến từ thời đại đó nên khi nhìn thấy hình ảnh của anh thì họ cảm thấy thân thiết và vỗ tay khen trông rất đẹp.

Vệ Thành thấy vậy, thì bỏ chiếc áo sơ mi trắng và quần đen định mặc sang một bên.

Thấy anh lề mề như vậy, mà thời gian đã không còn sớm, ông cụ sốt ruột giục anh mau ra ngoài, còn nhét thêm một ít tiền vào trong tay anh, ân cần nhắc nhở: “Cháu nhớ là, tìm chỗ nào cũng đừng keo kiệt, nhà chúng ta không thiếu số tiền này, mua nhiều đồ ăn uống ngon một chút cho cô gái để giữ được ấn tượng tốt.”



Nói không chừng cô gái đó tâm tình vui vẻ sẽ nhìn đến cháu trai lớn của ông ấy.

Ông cụ tràn đầy mong đợi.

Vệ Thành nghiêm túc gật đầu, sau đó lấy đi bông hồng nguyệt quý mà anh đã dày công trồng xuống, lại còn là đóa hoa nở đẹp nhất, tươi tắn nhất.

Ông cụ: “...”

Thằng cháu thối này, nếu như không phải thông cảm bản thân anh tìm vợ không hề dễ dàng gì, để xem anh quay về thì ông có đánh chết anh không!

Vệ Thành cầm bông hồng nguyệt quý trong tay, trên đường thì tỉa gọn gàng gai nhọn và lá. Sau khi xuống xe điện lại mua gói giấy ở một cửa hàng bán hộp quà, vô cùng khéo léo gói bông hoa lại.

Vẫn như trước ở quán trà Lâm Hà, lần này anh đến sớm hơn lần trước, cố ý chọn một chỗ khác với lần trước rồi ngồi xuống gọi người phục vụ hỏi xem ở đây bọn họ có bánh bao hay không.

“Bánh bao?” Người phục vụ vẻ mặt bối rối.

Anh trai à, anh thật sự nghiêm túc đấy hả, đến quán trà gọi bánh bao hấp?

Chúng tôi ở đây đều là uống trà ăn nhẹ, làm gì có uống trà với ăn bánh bao chứ!

Nhưng Vệ Thành không quan tâm, lông mày nhăn lại nói: “Thế mà đến bánh bao còn không có.”



Nhân viên phục vụ: “...”

Nhân viên phục vụ đột nhiên lóe lên ý tưởng nói: “Trước cửa có một quầy bán bánh bao chiên, hương vị không tệ, hay là tôi đi mua cho anh một phần mang đến đây?”

Vệ Thành mặc dù không quá hài lòng, nhưng nhìn thời gian trên tường, cuối cùng gật đầu nói được.

Nhân viên phục vụ cầm tiền ngay lập tức đi mua. Chỉ trong chốc lát, bánh bao chiên nóng hổi đã được mua về tận nơi.

Ngay khi bánh bao chiên tới thì trà và đồ ăn nhẹ cũng chuẩn bị xong, trên cầu thang lúc này nghe được có người đi lên tầng.

Nghe được âm thanh lên tầng, tai của Vệ Thành động đậy, đứng dậy nhìn về phía lối ra cầu thang, ngay sau đó đúng là nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt, anh ngay lập tức đưa tay vẫy chào.

“Đồng chí, chỗ này!” Nhạc Hỷ đến nơi đúng giờ hẹn, lúc lên lầu còn đang nghĩ lần này muốn tìm tới là người như thế nào.

Bởi vì mẹ kế của cô cũng không để ý lắm đến đối tượng trong buổi xem mắt này, cho nên cũng không dặn dò cái gì, chỉ nói sau khi đến thì tìm người nào vừa cao vừa gầy là được.

Nhạc Hỷ lúc đó cũng có chút nghĩ như vậy, dặn dò cũng đã hoàn thành rồi, vậy hãy tìm người cao nhất, gầy nhất ở đó, nếu như không tìm được hoặc là tìm sai người thì cũng không trách cô được.

Ai ngờ được lần này không những không cần cô đi tìm mà người ta không chỉ đến sớm, còn chú ý từ lâu, nhìn thấy cô đến thì giơ tay chào.

Mấu chốt là, sao lại giống người quen vậy?