Chương 15: Quán Trà Lâm Hà 1

Quán trà Lâm Hà ở phía đông thành phố, xứng với cái tên, quán chính là một quán trà nhỏ hai tầng được xây dựng ở gần sông.

Bởi vì vị trí địa lý tốt, phong cảnh đẹp, trang trí cũng không tồi nên đã trở thành một nơi tốt cho tất cả mọi người xung quanh đến gϊếŧ thời gian.

Nhạc Hỷ tìm qua, vào cửa lập tức nhìn thấy một khu trà sảnh rộng mở, xếp thành hàng trà nhỏ bày ra, người túm năm tụm ba đến uống trà không ít, phần lớn đều là người lớn tuổi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhạc Hỷ đứng ở cửa nhất thời không kịp nhúc nhích, nhìn lướt qua một vòng, có thế nào cô cũng không cảm thấy đây là nơi gọi là thánh địa xem mắt trong miệng mẹ kế.

Có lẽ cô đến nhầm chỗ?

Trong lòng Nhạc Hỷ có chút nghi ngờ, đang suy nghĩ có nên mượn cơ hội rút lui hay không thì một nhân viên phục vụ gọn gàng lưu loát từ trong phòng trà đi ra, cười mỉm đi tới gần, thấy không trách hỏi: "Có phải quý khách tới tìm người hay không?"

Sau đó không cần vui vẻ trả lời, cô ấy đã thuần thục giới thiệu quán trà lầu một là để mọi người uống trà, lầu hai sẽ là phòng riêng, nếu tìm người thì cần lên lầu.

Nhạc Hỷ không đi không được, sau khi biết được tình huống lập tức dứt khoát được dẫn lên lầu hai.

Sau khi lên lầu hai, nhân viên phục vụ lập tức rời đi, để Nhạc Hỷ lại với hai hàng lưới tre trước mắt không nói gì.

Thì ra cái gọi là phòng riêng chính là loại phòng làm việc dùng phiên bản nhựa cách ra như thế hệ sau, nghe nhân viên phục vụ nói cao lớn như vậy, còn tưởng rằng là phòng riêng.



Nhưng cũng may là cách ngăn đơn giản như vậy bằng không cô còn phải vào từng phòng một tìm người.

Hiện giờ ngược lại không cần phiền phức như vậy, chỉ cần đứng ở vị trí phía trước đánh mắt nhìn lướt qua là có thể gần như tìm được người mình muốn tìm.

Nhạc Hỷ nghĩ trên đường mình tới có chậm trễ trong chốc lát, tám phần là người nọ đã đến, vừa lúc hai hàng lưới nhìn qua, ngoại trừ mấy đôi nam nữ đang tán gẫu cũng chỉ cách đầu cầu thang gần nhất trong ngăn là số lượng, có đồng chí nam ngồi một mình.

Người nọ cúi đầu không thấy rõ biểu cảm, trên người mặc công phục rộng màu lam, có vẻ người gầy, vóc dáng hẳn là rất cao.

Nhìn qua như vậy, lần đầu tiên thật làm cho người ta có ấn tượng ngược lại còn có thể.

Chẳng lẽ anh chính là đối tượng xem mắt lần này mẹ kế sắp xếp cho cô?

Nhạc Hỷ suy đoán như vậy sau đó từ từ đi qua gõ vách ngăn, thăm dò nói: "Xin chào đồng chí, là Uông phu nhân sắp xếp đến xem mắt sao?"

Người nọ nghe được động tĩnh ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt ngũ quan gầy gò sắc bén quá mức thâm thúy, mày kiếm mắt dài, màu da đen hồng, đẹp thì đẹp nhưng mang dáng vẻ không dễ chọc.

Hiện giờ bị anh nặng nề nhìn lại, ánh mắt bình tĩnh chạm đến Nhạc Hỷ hơi lóe lên.

Tuy rằng không biết người mai mối cụ thể tên là gì nhưng lúc này chỉ có hai người bọn họ một mình đến xem mắt, nói vậy người giới thiệu chính là người phụ nữ họ Uông kia.

Tâm tư xoay chuyển, anh gật đầu.



"Ừm, vào đi."

Người này chính là Vệ Thành sau khi tan tầm bị cô họ thúc giục đến sớm chờ đối tượng xem mắt.

Nhạc Hỷ nhận được lời xác nhận của anh mới thoải mái đi vào, ngồi ở phía bên kia bàn trà.

Trong lúc này Vệ Thành dùng dư quang nhìn chăm chú vào cô, vẫn bất động thanh sắc quan sát Nhạc Hỷ.

Lần này đối tượng xem mắt thật sự ngoài dự liệu của anh bởi vì cô gái đối diện thoạt nhìn quá trẻ tuổi quá ưu tú, chỉ dựa vào tuổi tác có lẽ cũng không xứng đôi với anh.

Bây giờ anh trông như thế nào, anh tự có nhận thức.

Mà dáng người cô lại cao gầy, da thịt trắng nõn, hai má đẫy đà tựa như một viên trân châu được người ta bảo dưỡng rất tốt, cô đột nhiên dừng ở trước mặt anh, tản ra ánh sáng trong suốt khiến người ta chú ý.

Từng trải qua lần trước, cô họ thật sự có thể tìm cho anh đối tượng xem mắt tốt như vậy sao?

Vệ Thành tương đối hoài nghi.

Nhưng sau khi nhìn thấy người, trong lòng anh cũng không phải không có một tia chờ mong bí ẩn, vẻ mặt lập tức nghiêm túc.