Chương 4

Lúc này, giọng nói của hai vợ chồng lại từ phòng khách vọng ra.

“Quế Hương, giữa trưa xào ít trứng gà đi.”

“Quý Hữu Phúc, trứng gà kia phải để dành bồi bổ cho Chí Hoa, nó sắp phải làm bài kiểm tra giữa kì rồi!”

Quý Hữu Phúc, Thẩm Quế Hương, Quý Chí Hoa, một đống cái tên nhảy ra từ trong đầu của Quý Xán Xán, bỗng dưng cô nhớ đến vị đạo sĩ mới gặp một lần đã thôi thúc rồi không ngừng khuyên cô đọc cuốn tiểu thuyết kia.

“Cô gái, cuốn sách này cùng cô có duyên, trở về nhất định phải đọc hai lần đấy.”

Tên cuốn tiểu thuyết là “Nữ đầu bếp xuyên qua thập niên 80”.

Quý Xán Xán cảm thấy thật buồn cười, về nhà cô mở cuốn sách ra, nhận ra có một nữ phụ trùng tên họ với mình, cô nghĩ điều này thật thú vị nên đã ghi nhớ dàn nhân vật trong sách và những sự việc liên quan. Mặc dù lúc này trong đầu cô đang rối bời, nhưng Quý Xán Xán cũng phải buộc mình xác minh một sự thật, đó là cô có phải đã xuyên thành nữ phụ pháo hôi “Quý Xám Xán” hay không?

Nhưng vì sao hai người các cô lại có vẻ ngoài giống nhau, “Quý Xán Xán” trong sách đã đi đâu rồi?



Quý Xán Xán chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân thì cánh cửa đã bị đẩy ra, một cô gái cao lớn bước vào, cô ta có khuôn mặt trái xoan, cằm nhọn, đôi mắt hạnh nhân, mái tóc được uốn xoăn thời thượng, trên người mặc váy và đi giày cao gót, chỉ là vẻ mặt có chút khinh thường, thấy quần áo trên người Quý Xán Xán liền lạnh lùng hừ một tiếng.

“Đồ quê mùa còn muốn giả làm người thành phố.”

Nhưng đồ quê mùa này còn trắng hơn cả cô ta, chẳng lẽ lúc trước nó cố tình bôi bẩn để che đi nước da của mình?

Quý Xán Xán trừng mắt nhìn cô ta, dáng vẻ không chịu thua.

Quý Mạn Linh cảm thấy hơi khó chịu, cô ta đặt túi xuống và muốn ra ngoài, trước khi đi còn không quên quay đầu lại ra lệnh một cách kiêu ngạo: “Đừng có đυ.ng vào túi của tao! Nếu không tao sẽ đuổi mày ra khỏi cái nhà này!”

Sau khi ra ngoài liền mềm giọng nói: “Mẹ, con đói bụng, chúng ta còn chưa ăn cơm ạ?”

“Mạn Linh muốn ăn gì nào?”

“Con muốn ăn...”