Chương 1: Thật Là Mềm Mại

Dịch giả: Uất Kim Hương

"Hôn đi, hôn đi!"

"Uyên ca quả là một người đàn ông thực thụ, nói được là làm được, rất nghiêm túc đó nha!"

"Chúng ta chỉ nhìn thôi, đừng có phá hỏng chuyện tốt của Uyên ca đấy."

"Ha ha ha!"

***

Diệp Uyển Thanh lơ lửng trong ánh sáng trắng không lâu lắm, rồi đột nhiên trước mắt tối sầm, cô bị một lực hút cực lớn kéo xuống bên dưới.

Ngay sau đó năm giác quan của Diệp Uyển Thanh khôi phục lại, tiếng cười đùa ầm ĩ còn ồn ào hơn cả tiếng một trăm con vịt cùng gào lên lọt vào màng nhĩ. Cô cảm thấy mình đang bị một người nào đó thô bạo kéo vào trong ngực hôn loạn xạ, đến nỗi cánh môi phát đau, gò má non mềm bị sợi râu cưng cứng cạ vào vừa đau vừa nhột.

Tất cả những chuyện này chân thật đến không thể tin nổi, thậm chí hai cánh tay cứng như cái kìm sắt và hơi thở nồng nặc mùi rượu của người đàn ông cũng rất rõ ràng.

Tình huống gì đây?

Diệp Uyển Thanh mở mắt, lập tức đối diện với đôi con ngươi đen sẫm âm u của một người đàn ông. Sau khi nhìn kỹ khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc này, cô thoáng sửng sốt.

Người này là… Qua Uyên lúc còn trẻ?

Qua Uyên?!

Diệp Uyển Thanh trợn to hai mắt, cặp đồng tử trơn bóng lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Có lẽ là vì ánh mắt của cô quá mãnh liệt, người đàn ông tạm dừng động tác thô lỗ của mình, dời ra một chút rồi nhíu mày nhìn cô chằm chặp. Ánh mắt đen sẫm sáng ngời ngà ngà say, giống như… một con sói hung tợn đang dò xét con mồi dưới móng vuốt của mình. Anh đang bất mãn vì cô phản kháng.

Cái đầu hỗn loạn của Diệp Uyển Thanh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bỗng anh nhếch miệng cười bỉ ổi, cúi xuống ghé đến gần cô, bờ môi hé mở phả ra hơi rượu:

"Không được nhúc nhích."

"Thơm quá."

"Thật là mềm mại."

"Muốn hôn nữa!"

Mấy tiếng nỉ non sau cùng nhỏ dần vì nụ hôn kịch liệt, gần như chẳng nghe được gì cả.

Diệp Uyển Thanh: "…"

Cô thật sự không ngờ mình sống lại rồi, mà còn sống đến thời điểm này mới sợ chứ.

Đó là lần đầu tiên cô gặp mặt Qua Uyên năm mười tám tuổi, còn là lúc bị anh cợt nhả.

Qua Uyên đột nhiên dừng lại làm cho mấy tên côn đồ cắc ké xung quanh chẳng hiểu gì cả, sau đó lại thấy anh tiếp tục “suồng sã”, bọn họ vỗ đùi đen đét, người thì huýt sáo, kẻ thì la hét ầm ĩ hết cả lên.

Diệp Uyển Thanh đẩy Qua Uyên ra, vóc dáng người đàn ông cao lớn rắn rỏi chẳng khác gì một con gấu.

Cô vừa thẹn vừa giận, bèn vươn tay bấm mạnh vào hông anh một cái. Qua Uyên bị đau hít một hơi khí lạnh, lúc này mới buông cô ra lùi về phía sau.

Đầu óc choáng váng vì cồn tỉnh ra được mấy phần, anh trợn tròn mắt: "Tôi…"

"Bọn họ hơi quá đáng, để bọn họ đi trước đã." Diệp Uyển Thanh mím mím môi, trong đôi mắt hạnh dâng lên một tầng hơi nước, thoạt nhìn có vẻ rất tủi thân.

Má ơi, làm người ta khóc rồi!

Qua Uyên không còn lòng dạ nào để ý đến cái khác, vội vã xua xua tay với đám côn đồ, giọng nói ồm ồm rống lên: "Cút, cút hết cho tôi! Cút xa một chút!"

Bọn nhóc này nhìn thấy anh đυ.ng chạm người ta mà cũng không biết đường ngăn cản, lại còn hú hét đùa giỡn nữa chứ!

Đúng là thiếu đòn mà!

Đuổi bọn họ đi rồi, dù có bị người ta tát vào mặt tính sổ thì anh cũng đỡ mất mặt hơn.

"Uyên ca, bọn em làm chứng cho anh mà!" Có người không sợ chết hét lên.

Ánh mắt Qua Uyên nghiêm nghị:

"Ngứa da hả?"

"Aaa!"

"Dạ không, dạ không!"

Đám côn đồ vẫn muốn tiếp tục xem trò vui nhưng chợt nhớ tới thảm trạng bị đánh đến kêu cha gọi mẹ ngày xưa, lập tức khoa trương hét to, cười toe toét người này đẩy người kia bỏ đi.