Chương 20

Bán Hạ lau mồ hôi trên trán Tiểu Thạch Đầu, sự lo lắng trong lòng của cô cuối cùng cũng được buông xuống. Cô ôm lấy con trai mất đi mà tìm lại được, lúc này chưa bao giờ lại cảm thấy yên tâm như vậy.

Tiếng tranh cãi truyền ra từ trong phòng ngủ, chui thẳng vào lỗ tai Bán Hạ.

“Em liên lạc với Đông Thanh lúc nào? Sao anh không biết? Không phải em nói mẹ đứa nhỏ đã mất, thằng bé được bế về từ bên chỗ mẹ anh à? Vậy bây giờ là thế nào đây?!… Sao các người có thể làm ra chuyện như thế? Sao có thể giấu giếm mẹ đứa nhỏ mà bế nó đi chứ!”

“Không phải, em cũng không biết, Thạch Đông Thanh nói với em người nhà của anh ta đều đồng ý nên em mới tới, sau khi anh ta biết chuyện của anh đã chủ động đề xuất chuyện này, em không thể nào từ chối… Bởi vì em sợ anh không đồng ý nên mới giấu anh… Em quả thật không biết mà, cô ta thật sự là mẹ của đứa nhỏ sao? Có phải là lừa đảo không?” Đây là giọng của Bạch Vi.

“Lừa đảo từ đâu tới? Em nhìn xem đứa nhỏ nhìn thấy cô ấy thân thiết như vậy, làm giả được à?”

“Không phải là em lo lắng sao…”

“Ôi! Các người… Em không nên nói chuyện của anh cho cậu ta biết, tính tình của Đông Thanh rất ngang bướng.”

Lúc này Bán Hạ mới biết hóa ra Bạch Vi mới là người bế đứa nhỏ đi, đội trưởng Khương cũng giống như cô đều bị gạt.

Bán Hạ hoảng hốt, người phụ nữ này chính là Bạch Vi, người cố ý vứt bỏ con trai của cô, thông đồng với Thạch Đông Thanh tức chết cô trong sách.

Vừa rồi cô tập trung hết sự chú ý lên người con trai, không chú ý tới cô ta, bây giờ rất muốn biết người phụ nữ tạo thành bi kịch của cô và con trai trong sách có dáng vẻ như thế nào.

Còn người đàn ông tạo nên bi kịch của cô và con trai trong sách chính là Thạch Đông Thanh.

Bán Hạ cho con trai ăn xong, vừa sửa sang lại quần áo, Khương Nham và Bạch Vi cũng đi ra từ phòng ngủ.

Vẻ mặt Khương Nham ân hận: “Em dâu, thật sự ngại quá, là tôi không hiểu rõ tình hình, mới gây nên sự chia rẽ của hai mẹ con cô, làm hại cô bôn ba mấy ngày. Cô đưa đứa nhỏ về đi, tôi sẽ nói chuyện tử tế với Đông Thanh, để cậu ấy bỏ suy nghĩ đó đi, cô cũng đại nhân không thèm chấp tiểu nhân, tha thứ cho cậu ấy, một nhà đầy đủ cùng chung sống.”

Bán Hạ ẵm bé con không lên tiếng, cô không xác định mình có còn có thể sống cùng Thạch Đông Thanh nữa không.

Cô ngẩng đầu nhìn Bạch Vi sau lưng Khương Nham, cô ta mặc một bộ váy liền màu sắc tươi sáng, tóc buộc nửa, chân đi giày cao gót, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ, da dẻ trắng bóc, mắt to, sống mũi cao… nhìn rất xinh, quả thực là một người đẹp.

Cô cúi đầu xuống nhìn lại bản thân mình, quần áo bẩn không ra hình thù gì, cả người đầy bụi đất, ở mười dặm tám thôn cô cũng được xem như là người khá xinh đẹp, nhưng mà so sánh với Bạch Vi… Cũng khó trách Thạch Đông Thanh sẽ thay lòng.

Theo những gì họ nói, Thạch Đông Thanh và Bạch Vi giấu giếm đội trưởng Khương liên lạc với nhau, Bán Hạ không thể không nghi ngờ có phải bây giờ Thạch Đông Thanh đã có chút ý gì đó với cô ta không.

Ngay trong lúc Bán Hạ quan sát Bạch Vi, Bạch Vi cũng đang đánh giá cô, nhưng mà lại chỉ nhìn một lát, Bạch Vi liền nhếch nhẹ khóe miệng cười, ngược lại không nghĩ nhiều giống như Bán Hạ.