Chương 44

Trì hoãn thêm một năm nữa rồi hẵng nói, có thể kéo dài thì cứ kéo dài.

Nhưng thái độ của nhân viên công tác vẫn rất kiên quyết, không vì thế mà dao động: “Không được, chúng tôi đều làm việc theo quy định, mọi người có biết hậu quả của việc không tham gia đội sản xuất ở nông thôn không?”

“Nhưng mà...” Trong lòng Dương Liễu dâng trào cảm giác bất lực, đỉnh đầu như bị một ngọn núi lớn đè xuống.

Tiểu Yên của bà chỉ mới 16 tuổi, vẫn còn nhỏ như vậy, sao có thể biết làm nông được?

Ninh Yên bỗng nhiên rụt rè hỏi: “Tại sao các anh lại biết được tình hình của nhà chúng tôi? Có người báo cáo à?”

Nhân viên công tác vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao cô lại biết được?”

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Ninh Nhị, hắn lớn giọng nói: “Chắc chắn là Vu Tinh Tinh, đây là cách trả thù của chị ta, chỉ có chị ta mới hèn hạ, vô liêm sỉ như vậy.”

Ninh Tứ lập tức giận tới đỏ mặt: “Sao chị ta có thể làm như vậy chứ? Thật quá đáng.”

Ninh Miểu không thể hiểu nổi: “Tại sao chị ta cứ luôn chống đối chị cả? Chị cả có chỗ nào có lỗi với chị ta? Ôm nhầm là lỗi của chị cả à?”

Dương Liễu chịu cú sốc lớn, không dám tin con gái nuôi lại độc ác như vậy, nhân phẩm của cô có vấn đề à?

Ninh Yên thở nhẹ một hơi, vừa mất mác vừa đau lòng nói: “Chẳng trách cô ta nói rằng sẽ không bỏ qua cho tôi, thì ra đang chờ tôi ở chỗ này.”

Nhân viên công tác hết nhìn người này rồi lại nhìn sang người kia, hắn bỗng nhiên phản ứng lại, đây chính là thiên kim thật giả trong lời đồn.

Người trong cuộc đang ở ngay trước mắt, hắn không nhịn được nhìn thiên kim giả này vài lần, vẻ ngoài rất xinh đẹp, trắng trẻo mịn màng, dáng vẻ rất có giáo dưỡng.

Cô gái tới báo cáo kia chính là thiên kim thật à? Ngoại hình không xinh đẹp bằng cô gái trước mắt này.

Tròng mắt Ninh Yên xoay chuyển: “Đúng rồi, đồng chí, tình huống của Vu Tinh Tinh cũng giống tôi, cô ta cũng phải xuống nông thôn à?”

Trong lòng nhân viên công tác thầm nghĩ, quả là một vở kịch lớn: “Cô ta có công việc rồi.”

Sắc mặt của người Ninh gia không giống nhau, ha hả.

Ninh Nhị nhíu chặt lông mày: “Con biết tại sao chị ta lại chọn quay trở về nhà họ Vu vào thời điểm này rồi.”

Những người khác cũng hiểu ra, Vu Tinh Tinh làm vậy để tránh phải xuống nông thôn tham gia đội sản xuất, tâm địa cũng đủ độc ác.

Một cốt truyện lóe lên trong đầu Ninh Yên, kiếp trước, phải mấy chục năm sau chuyện thiên kim thật giả mới bị tiết lộ, lúc đó, thiên kim giả là sinh viên đại học, lấy chồng cũng rất nở mày nở mặt, còn thiên kim giả là một người phụ nữ nông thôn, bị chồng bạo lực gia đình.

Có thể nói, kiếp trước Vu Tinh Tinh đã xuống nông thôn, còn gả cho một người nông dân bản xứ, cuộc sống rất không được như ý.

Được rồi, cô bỗng nhiên có chút hiểu được suy nghĩ của Vu Tinh Tinh, nhưng không đồng nghĩa với việc có thể thông cảm hành động đó.

Nhân viên công tác có hơi không kiên nhẫn: “Tôi hỏi một câu cuối cùng, mấy người định làm thế nào?”

Ninh Nhị vừa định nói chuyện, Ninh Yên ấn vai của hắn xuống, lời lẽ chính đáng nói: “Đương nhiên chúng tôi sẽ hưởng ứng lời kêu gọi, xuống nông thôn tiếp thu nền giáo dục bần nông và trung nông, nghe theo lời đảng, đi theo đảng.”

Lúc này, nhân viên công tác mới cảm thấy hài lòng: “Cũng coi như có chút giác ngộ, đi thôi, đi làm thủ tục.”

Ninh Yên vỗ bụng ra vẻ đáng thương nói: “Tôi hôm nay có hơi không thoải mái, ngày mai đi có được không? Dù sao tôi cũng không thể chạy trốn được.”

“Được.”

Sau khi nhân viên công tác rời đi, mọi người đều vây lại, ai nấy đều kích động không thôi, mọi người mắng Vu Tinh Tinh và bàn bạc xem nên làm thế nào.

Ninh Yên chú ý tới biểu hiện của mọi người, khóe miệng khẽ nhếch lên, lần này Dương Liễu đã kiên quyết sẽ không tha thứ cho Vu Tinh Tinh, đã sinh ra ngăn cách với cô ta.

“Con còn cho rằng sẽ có thể ở bên cạnh mọi người thật lâu, ai.”

Tiếng thở dài này đã giáng một đòn mạnh vào trái tim của người nhà họ Ninh, Ninh Nhị kích động nói: “Chị cả, chị hãy đồng ý với em sẽ không rời bỏ chúng em.”

Ninh Yên vuốt tóc hắn, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Chị cũng không muốn đi, nhưng không thể không đi, tình hình nhà chúng ta vốn đã nhạy cảm như vậy, mọi người đều đang nhìn chằm chằm chúng ta.”