Chương 39

Ninh Yên nhìn bầu trời bên ngoài tối đen, mưa nặng hạt đập mạnh vào cửa sổ, trong lòng không khỏi lo lắng.

Bệnh viện cách đây mấy cây số, trong nhà người thì ốm đau người thì yếu ớt, lại không có phương tiện đi lại, mưa quá to, thật là muốn mạng mà.

Nhưng nhìn Dương Liễu bất tỉnh, toàn thân nóng bừng có lẽ không thể trụ được bao lâu, sức khỏe rất kém, có thể sẽ không sống nổi mất.

Phải làm gì đây? Trong lòng mọi người đều gấp gáp, bầu không khí căng thẳng tràn ngập khắp căn phòng.

Ninh Yên hơi trầm ngâm, nhảy ra chỗ bao gạo múc một chén gạo, gạo còn thừa lại không còn bao nhiêu nữa.

Cô đưa chén gạo đặt vào tay Ninh Lỗi nói: “Tiểu nhị, em đi gõ cửa nhà chú Quốc Khánh, nhà ông ấy có xe ba bánh, xin ông ấy đưa mẹ đi đến bệnh viện.”

Thời buổi này lương thực có định mức, nhà nào cũng ăn không đủ no, một chén gạo rất quý giá, đối phương hẳn là sẽ không từ chối.

Ninh Lỗi không nói hai lời bung dù đi ra cửa.

Ninh Yên nhấp nhấp môi: “Miểu Miểu, mặc thêm quần áo vào cho mẹ đi.”

“Tiểu tứ, trong nhà có áo tơi che mưa với đèn pin không? Mau tìm lấy ra.”

Cô phân phó một vòng xong, hai đứa nhỏ liền đi làm theo, hết thảy đều đâu vào đấy.

Ninh Yên cũng không nhàn rỗi, lấy túi xách ra, đem những đồ vật có ích nhét vào.

Sau khi ổn thỏa hết thảy, Ninh Lỗi liền dẫn theo Lý Quốc Khánh tới, là một người làm công khuân vác nên rất có sức mạnh.

Hắn bế Dương Liễu đang phát sốt lên đưa lên trên xe ba bánh, Ninh Lỗi cùng Ninh Miểu một trái một phải đỡ lấy mẹ.

Ninh Yên nhẹ nhàng đẩy Ninh Miểu: “Miểu Miểu, em cùng tiểu tứ ở nhà đi, sáng mai tới bệnh viện thay ca.”

Lòng Ninh Miểu nóng như lửa đốt, hốc mắt phiếm hồng: “Chúng em cũng muốn đi.”

“Đúng vậy, chúng em cũng đi.” Ninh tứ là đứa nhỏ nhất nước mắt lưng tròng.

“Tối nay đừng gây thêm rắc rối nữa.” Ninh Yên nhẹ giọng quát: “Các em chăm sóc cho tốt bản thân chính là sự hỗ trợ lớn nhất, nếu như các em lại sinh bệnh chị không thể chăm sóc được hết đâu.”

Ninh Miểu nhìn mưa lớn như hạt đậu, lại nhìn vào em trai nhỏ gầy, chỉ có thể nghe lời: “Vậy mọi người đi cẩn thận một chút.”

Lý Quốc Khánh dẫm lên xe ba bánh, Ninh Yên nửa ôm Dương Liễu, một tay còn lại chống ô che mưa.

Trong nhà chỉ có hai cái áo tơi, một cái mặc trên người Dương Liễu, một cái để Ninh Lỗi mặc trên người.

Ninh Lỗi thì đang ở đằng sau dùng một tay đẩy xe, một tay cầm đèn pin chiếu sáng đường phía trước.

Mưa không ngừng rơi xuống, hơi nước bốc lên trên đường, trong không gian này phảng phất giống như chỉ có đám người của bọn họ vậy, giống như con đường này vĩnh viễn không có điểm cuối.

Ninh Lỗi chân trước chân sau bì bõm bước đi, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Cha đã xảy ra chuyện rồi, mẹ không thể có chuyện gì được, tuyệt đối không thể.

Vào lúc bất lực nhất, bên tai lại có một giọng nói truyền đến: “Tiểu nhị, kiên trì, sắp tới rồi.”

Ninh Lỗi ngơ ngác nhìn qua, trong mắt dần dần có ánh sáng.

Người con gái trước mắt quả thật rất chật vật, quần áo bị nước mưa dính ướt, tóc dài ướt nhẹp dính lên trán, nhưng lại như một vầng ánh sáng chiếu vào trong đôi mắt của Ninh Lỗi.

Thật tốt quá, lúc này có cô ở đây để chia sẻ đi một nửa áp lực.

Cùng nhau gánh vác trách nhiệm, cùng nhau vì một việc nỗ lực kiên cường, đây mới là anh em.

Nhìn thấy cô, trong lòng hắn lập tức trở nên kiên định.



“Chị sẽ không rời đi, đúng không?”

Trong lòng Ninh Yên rất sốt ruột, đời trước thời gian cụ thể mà Dương Liễu qua đời không rõ ràng, chỉ nói là qua đời khi Ninh Lỗi 14 tuổi, chính là năm nay.

Trước mắt là một thử thách.

Nghe được lời Ninh Lỗi nói, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, thuận miệng nói: “Các em không ngoan chị liền đi.”

Ninh Lỗi vội vàng trả lời: “Em rất ngoan, em trai em gái cũng rất ngoan.”

Ninh Yên:… Tình huống gì đây?

Dương Liễu được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói bọn họ đưa đến rất kịp thời, bà sốt rất cao, cần phải tiêm thuốc hạ sốt, còn phải ở lại bệnh viện truyền nước để kịp thời quan sát tình hình.