Chương 31

Khí thế người đòi nợ ồ ạt: “Đừng có cho bọn tôi là đồ ngốc, con gái bà đẻ ra có tiền, để cho cô ta đi ra đi.”

Hốc mắt Dương Liễu đỏ lên: “Cầu xin mọi người, nó vẫn còn nhỏ, đừng dọa nó.”

Bà là một người mẹ, bảo vệ con cái là một loại bản năng.

Ninh Lỗi mang theo em trai và em gái lao ra, bảo vệ Dương Liệu ở một bên cạnh, ra ý bà đừng sợ.

Một người đàn ông cao to cường tráng quát lớn: “Thôi đi, 16 tuổi nhỏ gì nữa, đã có thể lập gia đình rồi. Dương Liễu, làm người phải có lương tâm, bọn tôi sắp xếp cho bà mượn tiền theo người môi giới, nếu bà không trả tiền vậy đừng trách bọn tôi không khách khí.”

Nước mắt của Dương Liễu thi nhau rơi xuống, nội tâm vừa bất lực vừa sợ hãi, lại cực kỳ nhớ người đàn ông nhà mình: “Nhà chúng tôi thật sự không có tiền, mấy người có ép cũng không có mà lấy.”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Ái chà, nghe cái giọng điệu mắc nợ này này? Mấy người Ninh gia có tình huống gì, trong lòng còn không rõ sao? Không trả tiền là muốn chết ấy nhỉ.”

Nhóm chủ nợ liên hợp lại đòi nợ, Dương Liễu mệt mỏi đối phó, ăn nói khép nép nhằm cầu xin: “Chắc chắn sẽ có, mong mọi người thư thả cho vài ngày, tôi nhất định sẽ có.”

Người đàn ông đặc biệt không kiên nhẫn, vốn muốn thu lợi từ vụ vay tiền của lão Ninh, hiện tại lão Ninh đã xảy ra chuyện, chỉ sợ tiền cần lấy một đi không trở lại, càng không nói đến lời lãi, hắn có thể không gấp sao?

“Bây giờ bọn tôi muốn tiền, một ngày cũng không thể cho.”

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Náo nhiệt thật đấy.”

Ninh yên đi ra, sắc mặt điềm đạm như thường, cả người Dương Liễu đổ mồ hôi nóng nực nhưng vẫn ưu tiên bảo vệ Ninh Yên, muốn đẩy cô vào trong nhà.

Những người đòi nợ nhanh chóng vây lại đây: “Cô chính là cô con gái có tiền phải không, đúng lúc lắm, nhanh nhanh trả tiền thay mẹ cô đi.”

Dương Liễu biết cô có tiền, nhưng cô không có nghĩa vụ phải trả tiền thay cho gia đình: “Tiểu Yên, con không cần để ý đến.”

Người đàn ông vô cùng tức giận hét lên đầy giận dữ: “Im miệng, có tin tôi đánh bà không.”

“Cô nhóc, mẹ nợ con trả là điều đương nhiên, nếu không trả thì tự gánh lấy hậu quả.”

Đối mặt với nhóm người đòi nợ gây chuyện với dáng vẻ kiêu căng, Ninh Yên chẳng những không sợ, còn tự nhiên hào phóng mở miệng: “Muốn tiền? Trước đó trả lời mấy câu hỏi của tôi đã.”

Người đàn ông giơ nắm đấm lên hù dọa: “Sao cứ thích gây phiền phức thế, muốn ăn đánh hay sao?”

Dương Liễu hét lên một tiếng, chắn ở trước mặt Ninh Yên, không ngừng cầu xin tha thứ.

Cặp mắt Ninh Yên đen sẫm lại trầm tĩnh như nước, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười như không cười: “Luật pháp ở đất nước của tôi không còn quy định nợ mẹ con trả, nếu không thì tôi đi hỏi thử cảnh sát nhé?”

“Cô…” Người đàn ông phát hiện khí thế Ninh Yên trầm ổn, một chút cũng không giống một đứa trẻ bình thường.

Ninh Yên biết sau này không thể nhát gan nữa, nếu không sẽ bị người ta gặm nát xương cốt một mảnh cũng không còn.

“Vấn đề đầu tiên là sao bỗng nhiên mấy người lại chạy tới đây đòi nợ? Ai nói cho mấy người là tôi đã trở về, còn có tiền?”

Với bản lĩnh chỉ mới một ngày, người đòi nợ cứ thế nhất trí cùng nhau đến tận cửa, không có vấn đề mới là lạ.

Một nhóm đòi nợ nghe cô gái nói xong thì đáp: “Bọn tôi nghe phong phanh được tin đồn, nói cô là con của bà ta rất có tiền, lúc cô xuất hiện thì sẽ bọn tôi được cho không ít tiền.”

Ninh Yên giật mình, nhíu mày: “Cũng dể hiểu thôi, là tin đồn Vu Tinh Tinh truyền ra.”

Tất cả mọi người đều ngơ ngác cả người: “Cái gì? Sao cô lại đoán ra được là cô ta?”

Trong tay Ninh Yên có bao nhiêu tiền, chỉ có cảnh sát và người Vu gia biết.

Cảnh sát chắc chắn không có khả năng nói, vậy thì chỉ còn người Vu gia.

Vu Vĩ Thành sĩ diện, che đậy không kịp, mẹ Vu còn có vài phần tình nghĩa.

Vu Hồng Bân người này đầu óc đơn giản hơn nhiều, về phần Kiều Lệ còn không tiến vào Vu gia, không có uất hận nào lớn như vậy.

Loại trừ hết tất cả những người này, như vậy chỉ còn lại mỗi Vu Tinh Tinh.