Chương 20

Bên ngoài truyền đến âm thanh, cô chú ý lắng nghe.

"Tiểu Tứ, chị lớn mới của cháu đã trở lại rồi à? Làm sao nó chịu quay về? Không phải nó bị đuổi đi chứ?”

"Cô ta đâu? Ở đâu rồi? Để cho mọi người thấy cô ta ham mê hư vinh như thế nào, ngay cả cha mẹ ruột cũng không cần.”

"Sống chết chỗ ở Vu gia không chịu trở về, bây giờ Vu gia không cần cô ta nữa, ha ha." Giọng nói hả hê này khiến mọi người cực kỳ khó chịu.

"Mẹ con cũng thật là, lại chịu thu nhận nó, nếu đổi lại là thím thì cô ta đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu, cái thứ gì không biết, không đáng làm người.”

Ninh Yên hơi nhíu mày, hé mở cửa phòng ra, trong viện sân mấy bà cô tám chuyện vây quanh một thân ảnh nhỏ bé.

Đó là Ninh Tiểu Tứ - Ninh Hâm, là một cậu bé 9 tuổi nhưng còn không lớn bằng đứa nhỏ 6 7 tuổi.

Lúc này, tay chân cậu bé luống cuống, vẻ mặt sợ hãi bất an giống như con dê nhỏ rơi vào bầy sói, nhìn cực kỳ đáng thương.

Mà mấy người phụ nữ này bắt nạt một đứa trẻ có thú vị lắm sao? Lớn lên trong một môi trường như vậy, tâm lý không có vấn đề mới là lạ.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Thứ không đáng làm người là đang nói ai vậy?”

Mấy bà cô đều đồng loạt nhìn qua, là một cô gái xa lạ đi ra khỏi phòng Ninh gia, đó nhất định là đối tượng mấy bà đang thảo luận.

"Nói cô đấy."

Mấy người còn không kiêng nể gì cả, thái độ đối với Ninh Yên cũng không thân thiện.

Sân này là đơn vị phân chia, nhưng mỗi tháng đều phải trừ hai tệ tiền thuê nhà từ tiền lương, một khi rời khỏi nhà thì đơn vị sẽ thu hồi, nói trắng ra chính là chỉ có quyền cư trú.

"À." Ninh Yên cười như không cười, cô có một đôi mắt xinh đẹp, cực kỳ linh động.

Mấy bà cô chậm chạp phản ứng lại, không đúng lắm.

“Nha đầu thối, dám gài bẫy chúng ta?”

Rõ ràng là mấy người này nói xấu sau lưng cô nhưng ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, không cảm thấy xấu hổ.

Ninh Yên cười cười, sờ sờ cái đầu nhỏ của Ninh Tiểu Tứ, hỏi: "Mẹ em với anh chị em đâu?”

Cô là trẻ mồ côi, cho tới bây giờ chưa từng gọi họ là ba mẹ, cũng không coi Dương Liễu là mẹ ruột.

Một giọng nói mơ hồ của một người phụ nữ vang lên: "Mẹ em? Người ta đều nói “con không chê mẹ khó, chó không chê chủ nghèo”, cô đây là chê bọn họ nghèo nên không muốn nhận? Sớm đã biết nhân phẩm của cô có vấn đề, nhưng không ngờ lại tệ như vậy."

Bà là thím Vương thuê sương phòng phía đông, tính tình keo kiệt, cay nghiệt, luôn thích nói mấy câu kỳ quặc.

Chị chồng của bà, thím Hứa đứng một bên nói: "Cái này gọi là “thượng bất chính, hạ tắc loạn”, lão Ninh cũng không phải là người tốt gì, sao có thể nuôi được con gái tốt?”

"Đúng, cả nhà đều không phải thứ tốt, nên để Dương Liễu đi quét dọn nhà vệ sinh."

Ninh Yên nhất thời nổi giận, nói cái khác thì cô có thể bỏ qua, nhưng lại mắng người mà cô tôn kính nhất.

"Sao các người biết..." Cô dừng một chút: "Cha tôi không phải là người tốt?”

Một tiếng “cha tôi” vừa nói ra, trong lòng cô cảm thấy hơi khác lạ.

Người thím Vương ghen tị nhất đời này chính là Dương Liễu, cùng làm ở trường học, Dương Liễu là giáo viên còn bà làm ở căng tin, ai cao quý hơn ai.

Nhưng Dương Liễu hết lần này đến lần khác đều gặp may, gả cho sinh viên tài năng của Đại học Hoa Thanh, tao nhã, tính tình tốt, mỗi tháng đều đem gửi gần hết lương về nhà.

Nhưng còn bà thì sao, gả cho một tên gϊếŧ lợn, tuy rằng bà cũng được coi trọng nhưng khi lão uống rượu vào lại đánh vợ.

"Mọi người đều biết, chắc chắn lão đã phạm tội, tiền không gửi về mà cũng không trở về."

"Thành phần trí thức đều chỉ là bọn mọt sách, không phải người tốt, rồi đám sói con các người cũng không phải thứ tốt."

"Còn có thể nói như vậy?" Khóe miệng Ninh Yên khẽ nhếch lên, nhưng không đến đáy mắt: "Vậy tôi nói, các người là gián điệp nước ngoài được phái tới, đi đi đi, đến đồn cảnh sát, để cho chú cảnh sát điều tra kỹ một chút.”

Cô cũng không lôi kéo bọn họ, chỉ kéo Ninh Tiểu Tứ đi ra ngoài.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, nào được thấy chuyện kỳ quái như vậy, một lời không hợp liền kéo người ta đến đồn cảnh sát, còn gán cho cái mác gián điệp.