Chương 16

Nhưng Vu Tinh Tinh vừa trở về liền cùng Quý Bình lên giường? Khá lắm, không hổ là nữ chính.

Giọng cô không chút để ý, ngược lại kí©h thí©ɧ Vu Tinh Tinh, “Anh ấy còn nói, cô thích anh ấy, nhưng anh ấy không thích cô.”

Đối mặt với khıêυ khí©h như vậy, thiếu nữ xinh đẹp chân chính phỏng chừng tâm lý sẽ sụp đổ, nhưng Ninh Yên hờ hững đưa lên một câu, “Đúng là lẳиɠ ɭơ, các người rất xứng đôi, nhất định phải thiên trường địa cửu đừng gây tai họa cho người khác.”

Vu Tinh Tinh tức hộc máu, “Cô mẹ nó là một bệnh thần kinh.”

“Cô mới biết?” Ninh Yên nhếch môi, nụ cười lộ ra vẻ tà khí, “Đúng rồi, bệnh tâm thần gϊếŧ người không cần ngồi tù.”

Như một chậu nước lạnh dội xuống, Vu Tinh Tinh rùng mình một cái, bị dọa trắng mặt, lập tức chạy trối chết, cả người sợ hãi.

Ninh Yên không nói gì nhìn trời, chỉ chút can đảm này còn muốn đấu với cô?

Chuyến xe cuối cùng cũng tới, cô nhanh nhẹn đi lên xe buýt.

Bóng đêm dày đặc, Ninh Yên đứng trước một khu dân cư cũ nát, lại một lần nữa xác nhận lại địa chỉ.

Không sai, chính là nơi này, nơi Ninh gia thuê.

Cô giơ tay gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nói không kiên nhẫn, “Ai vậy?”

“Tôi tìm Dương Liễu. " Đây là tên của nữ chủ nhân Ninh gia, cũng là mẹ ruột của nguyên chủ.

Cửa mở ra, một cụ bà xuất hiện, bà ấy đưa mắt đánh giá Ninh Yên vài cái: "Cháu là ai? Đêm rồi tìm Dương Liễu có chuyện gì? ”

"Cháu là con gái của nhà họ Ninh..."

Cô còn chưa nói hết, bà lão đã khϊếp sợ kêu lên: "Dương Liễu, con gái của cô qua tìm đây này."

Trong chốc lát, tiếng bước chân dồn dập vang lên, một người phụ nữ xiêu vẹo lao ra, theo sau là mấy đứa trẻ con: "Tinh Tinh đã về..."

Khi bà thấy rõ khuôn mặt Ninh Yên, thì ngây ngẩn cả người, hai hốc mắt bà đỏ lên: "Hồng Muội, sao con lại tới đây? ”

Bà chỉ mới nhìn thấy đứa trẻ này một lần, nhưng đã nhớ sâu sắc dáng vẻ của nó.

Trông rất xinh đẹp, đôi mắt đen nhánh cực kỳ giống lão Ninh, nhưng thái độ của cô lại làm cho bà thấy đau lòng.

Ninh Yên không để lộ cảm xúc mà đánh giá vài lần, đây chính là mẹ đẻ của nguyên chủ, diện mạo thanh tú, văn nhã lịch sự, là một giáo viên tiểu học.

Nhưng hiện tại người giáo viên ấy lại chẳng hề sung sướиɠ, động một chút liền bệnh, sống trong nơm nớp lo sợ, một người phụ nữ nuôi bốn đứa trẻ, khiến cả người mang một thân bệnh tật.

"Tôi vào nói chuyện có tiện không?"

Ngữ khí xa cách làm cho Dương Liễu chua xót trong lòng: "Đương nhiên, mau vào đi."

Đây là một sân chung của nhiều nhà, có vài hộ dân sinh sống, Ninh gia chiếm một gian ở sương phòng phía tây.

Trong phòng chỉ có một cái giường lớn, một cái bàn ăn nhỏ chứa đầy đồ đạc, một cái tủ cũ nát, không gian rất chật hẹp.

Ninh Yên ngồi trên băng ghế nhìn về phía ba đứa trẻ kia, mặt mũi không tồi, mi thanh mục tú, nhưng người đứa nào đứa nấy cũng gầy trơ xương, tóc khô vàng, đầu to thân nhỏ, nhìn cực kỳ giống người diêm.

Ánh mắt chúng đều ánh lên sự phòng bị, còn có cảm giác không thích và muốn xua đuổi.

Không thích cô ư? Nhưng cô chưa từng tiếp xúc với chúng, tâm tư Ninh Yên xoay chuyển.

Ninh Nhị, tên là Ninh Lỗi, 14 tuổi.

Ninh Tam, Ninh Mân, là bé gái, 12 tuổi.

Ninh Tứ, Ninh Hâm, 9 tuổi.

Nhỏ nhìn lớn, rồi lớn nhìn nhỏ không ai mở miệng nói chuyện.

Dương Liễu cầm một chén nước nóng qua, cẩn thận đưa tới trước mặt Ninh Yên, có phần khẩn trương lẫn mong ngóng, cũng có bất an.

Ninh Yên nhận lấy uống một ngụm, là vị ngọt, trong lòng cô dường như đã biết trước.

Dương Liễu có chút lo lắng hỏi: "Hồng Muội, con..."

Ninh Yên cắt ngang lời bà: "Tôi đổi tên rồi, tên là Ninh Yên, tôi hy vọng sẽ được nhập hộ khẩu vào Ninh gia. ”

Cô cực kỳ quyết đoán, thẳng thắn nói rõ ý muốn.

Không phải vì để gia đình đoàn tụ, mà là vì hộ khẩu.

Vừa nghe lời này, Dương Liễu kinh hãi biến sắc: "Đã xảy ra chuyện gì? ”

Thằng bé lớn nhất bĩu môi, có chút khinh thường: "Còn cần phải hỏi nữa à? Nhất định là bị Vu gia đuổi rồi, ha ha."

Dương Liễu hơi nhíu mày, nhẹ giọng trách mắng: "Tiểu Lỗi, không được nói bậy, đây là chị ruột của con."