Chương 13

Vu Vĩ Thành nhắm mắt lại, buộc mình phải cố nhẫn nại, cân nhắc một phen sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định, “Các đồng chí cảnh sát, cứ tuân theo quy tắc.”

Viên cảnh sát vừa xem một màn kịch lớn cũng cảm thấy khá phức tạp, “Dựa theo thủ tục, chúng tôi trước tiên sẽ giúp hòa giải, nếu người bị hại chịu tha thứ, không truy cứu nữa thì có thể xử lý nhẹ.”

Thật ra thì loại án này, điều kiện tiên quyết là người bị hại khởi kiện.

Vừa nghe được lời này, Vu Tinh Tinh lập tức tỏ ra yếu đuối, “Hồng Muội, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên cho rằng cô đã lấy trộm tiền mà không làm rõ sự việc, xin cô hãy tha thứ cho tôi.”

Cô ta ngược lại có thể hạ mình, liền cúi đầu xuống.

“Không trung thực, không thành thật, không có thành ý.” Ninh Yên khẽ lắc đầu, “Vu Tinh Tinh tật xấu lớn nhất của cô chính là luôn cho rằng mình thông minh hơn người khác.”

Những gì cô nói đã nói trúng tim đen của Vu Tinh Tinh không phải sao?

Vu Tinh Tinh tự nhận mình là một cô gái kiêu hãnh gặp nhiều may mắn, dù sao cô ta cũng là một cô gái trọng sinh, mọi thứ hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của cô, nên cô ta mơ hồ có chút kiêu ngạo coi mọi người như một kẻ ngốc.

Chính sự kiêu ngạo này đã khiến cô ta đánh giá thấp kẻ thù của mình.

“Hồng Muội làm sao mới có thể tha thứ cho tôi, cô nói đi, bất cứ điều gì tôi cũng làm được.” Cô ta một bên vừa cầu xin vừa nháy mắt với mẹ Vu.

Mẹ Vu thấy vậy, đôi mắt đỏ hoe, “Hồng Muội, nể tình mẹ tha cho con bé lần này đi, con bé còn trẻ như vậy, nếu hồ sơ có vết nhơ thì công việc và hôn nhân sau này cũng bị ảnh hưởng.”

“Cũng chỉ bị ảnh hưởng mà thôi, lại không chết người được.” Ninh Yên lạnh nhạt phản bác. “Còn cô ta lại ôm suy nghĩ hãm hại tôi.”

Mẹ Vu vô cùng lo lắng, dù Vu Tinh Tinh có tệ đến đâu cũng là do bà mang thai chín tháng mười ngày mà sinh ra, “Làm người nên bao dung một chút, mẹ tin rằng con là một đứa trẻ ngoan.”

Đây quả thực chính là bắt cóc đạo đức, Ninh Yên tức giận hừ lạnh một tiếng, “Ừ, tôi chỉ mất đi một cái mạng nhỏ, nhưng Vu Tinh Tinh phải mất đi danh tiếng tốt a! Người với người đúng là cách biệt, con gái Vu gia so với dân thường chúng ta đều cao quý hơn.”

Cô dơ ngón tay cái lên, nói một cách sống động, “Người Vu gia thật tuyệt vời.”

Mọi người há hốc mồm, quả thực là một bậc thầy âm dương quái khí.

Cái gì gọi là sắc bén như đao, chính là như thế này.

Người Vu gia sắc mặt đỏ bừng, vừa tức giận, vừa thấp thỏm lo âu.

Mẹ Vu túm lấy cánh tay Ninh Yên, “Không phải không thành sao? Tiểu Muội, mẹ xin con.”

Ninh Yên bình tĩnh nhìn bà một lúc, lúc này mới ủy khuất mở miệng, “Được rồi, tôi cũng không phải người keo kiệt, đồng ý với tôi ba điều kiện là được.”

Kỳ thật, không không thể để Tinh Tinh chết, vậy thì kiếm chút lợi ích đi.

Trong lòng Vu Tinh Tinh mừng rỡ, quả nhiên, mẹ cô là điểm yếu của Hồng Muội, sau này có chuyện gì thì để mẹ cô ra mặt áp chế.

Ánh mắt mẹ Vu sáng lên, đừng nói ba điều kiện, cho dù là một trăm điều kiện cũng được, “Con nói đi.”

Ninh Yên vươn một ngón tay, “Thứ nhất, Vu Tinh Tinh phải viết lời xin lỗi.”

Mặt Vu Tinh Tinh tái mét, mẹ nó, thủ đoạn gϊếŧ người không thấy máu này rốt cuộc là học được như thế nào?

“Tôi không biết viết, nhưng tôi sẵn sàng xin lỗi bằng lời nói.”

Thư xin lỗi chính là một nhược điểm, cũng là một quả bom vô hình, cô điên rồi mới viết.

Ninh Yên vẻ mặt không sao cả, đưa tay thu dọn đồ đạc rơi lả tả trên bàn, “Vậy làm theo quy trình pháp luật đi, nên phán thế nào thì phán thế đó, tôi cũng nên đi.”

Cô xách túi xách, thản nhiên đi ra ngoài, mặc kệ mẹ Vu cầu xin thế nào cũng không nghe thấy.

Mắt thấy bóng lưng cô sắp biến mất ở cửa, Vu Tinh Tinh không khỏi nóng nảy,

“Được, tôi viết.”

Cô ta tay run rẩy viết xuống một bức thư xin lỗi, mọi người nhìn nhau, thì ra không phải không biết viết, mà là không muốn viết.

Chậc chậc chậc, tâm tư thật nhiều, trong ngoài khác biệt.