Chương 83: Ác mộng

Khương Chỉ Oánh biết vị trí của bọn buôn người, nhưng chắc chắn cô không thể nói thẳng ra được, cho nên để Khương Thế Huân và Vương Quân dẫn theo cô chậm rãi tìm.

Bởi vì không biết vị trí của đối phương, bọn họ tìm rất chậm, bỏ ra hơn nửa giờ, rốt cục mới tìm được bọn buôn người.

Hai người trực tiếp gọi nhân viên bảo vệ tới bắt hai người còn lại, Khương Thế Huân không phải nhân viên bảo vệ, cũng không có tiếp tục tham dự vào.

Bởi vì đã nửa đêm, anh nắm tay Khương Chỉ Oánh và Hổ Tử đi về nghỉ, Vương Quân tạm thời phó thác Hổ Tử cho Khương Thế Huân chiếu cố, bắt bọn buôn người cùng đám giặc cướp, tất cả mọi người đều phải cẩn thận, thực sự không có tời gian rảnh chăm sóc Hổ Tử.

Ở bên kia, Đường Ngọc Lan nơm nớp lo sợ chờ đợi, nhìn thấy bọn họ hoàn hảo không chút tổn hại trở về, trong nháy mắt nhẹ nhàng thở ra: “Người đã tìm được chưa? Có muốn uống nước hay không? Em lấy nước nhé.”

Khương Thế Huân khoát tay áo: “đừng lo lắng, người đã bị bắt. Không cần rót nước cho anh, đã trễ rồi, mau ngủ đi.”

Uống nước nhiều, còn phải đi nhà vệ sinh, Đường Ngọc Lan ngáp một cái, hiển nhiên là mệt muốn chết rồi, cô nhìn Hổ Tử, miễn cưỡng lên tinh thần hỏi: “Vậy thằng bé làm sao bây giờ?”

Cũng không thể một mực đi theo bọn họ chứ? Trong nhà chắc đang rối tung đến nơi rồi.

Khương Thế Huân giải thích: “Đợi ngày mai sẽ tính tiếp, bên Vương Quân sẽ an bài người áp giải bọn buôn người và mấy tên giặc cướp kia xuống xe, thuận tiện dẫn Hổ Tử đi luôn, tiếp đó đưa thằng bé về nhà.”

Lần này Đường Ngọc Lan triệt để yên tâm: “Tốt quá, vậy mau ngủ đi.”

Nói xong cũng thúc giục Khương Chỉ Oánh ngủ, còn đặc biệt để cho cô ngủ ở bên trong, chỉ sợ tỉnh dậy lại không thấy Khương Chỉ Oánh đâu. Khương Chỉ Oánh ngoan ngoãn đáp ứng, giày vò lâu như vậy, cô cũng sắp mệt chết rồi.

Đợi các cô nằm xong, Khương Thế Huân cũng dỗ Hổ Tử ngủ. Sau nửa đêm không có xuất hiện thêm chuyện gì nữa, bốn người ngủ một giấc đến sáng.

Bữa sáng vẫn là Vương Quân đặc biệt đưa tới, nói là cảm tạ cả nhà Khương Thế Huân chăm sóc Hổ Tử, anh ấy mời khách.

Anh ấy quá nhiệt tình, Khương Thế Huân không có cự tuyệt, anh cũng không ăn không bữa sáng của Vương Quân, đưa Vương Quân một bình nấm tương nhỏ làm lễ vật.

Vương Quân rất cao hứng, sau đó nhanh chóng rời đi, nói có việc, lát nữa sẽ đến đón Hổ Tử. Mười giờ sáng, xe lửa thuận lợi đến trạm tiếp theo, Vương Quân đã sớm tới, đón Hổ Tử đi.

Lúc thằng nhóc đi vẫn rất không nỡ Khương Chỉ Oánh, cẩn thận đi từng bước, đặc biệt lưu luyến không rời: “Chị Châu Châu, chừng nào thì chị về? Chờ chị trở về, nhớ kỹ nhất định phải đi tìm em nha, em mời chị ăn kẹo ~”

Vương Quân bị thằng nhóc chọc cho bật cười, sợ làm trễ nải thời gian, dứt khoát ôm nhóc đi: “Tốt, nên xuống xe, chờ chị Châu Châu của cháu trở về, chắc chắn sẽ đi tìm cháu, giờ thì đi thôi.”

“Chị Châu Châu, hẹn gặp lại ~”

Hổ Tử hô lớn một tiếng, rất nhanh bị ôm đi, Khương Chỉ Oánh và Đường Ngọc Lan phá lệ im lặng, chờ sau khi bọn họ đi, Đường Ngọc Lan cảnh giác nhìn Khương Thế Huân: “Em thấy thằng nhóc kia rất thích Châu Châu , nếu Chu Dũng nói cái gì mà thông gia từ bé , anh tuyệt đối không thể đáp ứng đó!”

Khương Thế Huân bất đắc dĩ: “Làm sao anh lại đáp ứng loại chuyện này được?”

Ai da, phụ nữ đúng thật là hay suy nghĩ nhiều, anh là đồ ngốc sao?

.....

Tại Cẩm Thành.

Chu Dũng xin nghỉ với lãnh đạo, tìm những chỗ gần nhà ga khắp nơi, cầm ảnh chụp của Hổ Tử, bắt lấy người đi đường hỏi. Tối hôm qua ngủ không ngon, ngay từ đầu là ngủ không được, về sau thực sự quá mệt mỏi, nên anh ngủ thϊếp đi.

Kết quả gặp ác mộng.

Không phải nằm mơ thấy Hổ Tử đang khóc, chính là trong mộng thấy được thằng bé bị người khác ức hϊếp, thậm chí bị xe lửa nghiền nát, làm anh sợ tới mức tỉnh lại.

Anh công tác tại nhà ga nhiều năm, đã từng tận mắt thấy có người bị xe lửa nghiền ép, hình ảnh đó đến bây giờ anh không thể quên được. Có đôi khi còn nằm mơ thấy cảnh đó, thế nhưng nằm mơ thấy con trai bị đè ép, là lần đầu tiên.

Sau khi tỉnh lại, anh hoảng sợ không ngủ được, trời còn chưa sáng liền chạy ra ngoài tìm người, cái gì cũng đều không để ý tới.

Thời điểm Vương Quân mang theo Hổ Tử xuống xe lửa, Chu Dũng đang đội trời nắng ngăn người đi đường hỏi thăm. Trong mắt đều là tơ máu, môi khô khốc, tóc rối bời, quần áo nhăn nhúm, trông cực kỳ chật vật. Đáng tiếc hỏi vô số người, không có người nào từng gặp Hổ Tử.

Chu Dũng tuyệt vọng ngồi xổm trên mặt đất, bực bội nắm tóc, căn bản không biết nên làm gì. Đột nhiên, một người đàn ông thở hổn hển chạy tới, sau khi trông thấy anh, con mắt bỗng nhiên sáng lên, chạy nhanh hơn: “Chu...... đồng chí Chu, nhanh...... Mau cùng tôi tới nhà ga!Tìm được....Hổ...... Hổ Tử rồi!”

“Cái gì?” Chu Dũng bật dậy ngay lập tức, cặp mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm người kia, “Anh vừa mới nói cái gì? Hổ Tử...... Hổ Tử thật sự tìm thấy? Nó...... nó đang ở đâu?”

Thanh âm của anh khàn khàn, lúc hỏi, âm thanh cũng phát run , chỉ sợ nghe được tin dữ.