Giọng Tô Thúy Hà không hề nhỏ, tất cả người Phùng gia đều nghe thấy được. Phùng gia tổng cộng có mười một người.
Bối phận tối cao là Phùng Vĩnh Kim và Lý Hà Hoa. Sau đó là đứa con trai lớn Phùng Ngọc Thụ, cùng con trai nhỏ là Phùng Anh Tuấn.
Hai anh em đều đã kết hôn sinh con.
Trong đó đứa lớn Phùng Ngọc Thụ tương đối thành thật, cưới vợ tên là Vương Hiểu Quyên, sinh ba cô con gái, theo thứ tự là Phùng Tiểu Lan, Phùng Tiểu Trúc và Phùng Tiểu Thảo.
Phùng Anh Tuấn thì ham ăn biếng làm, người ghét chó ngại, cho nên có biệt danh là Phùng Nhị Cẩu.
Hắn cưới thanh niên trí thức Tiết Băng Thanh trong thành, sinh ra con gái lớn là Phùng Bảo Chi, cùng với con trai nhỏ là Phùng Bảo Ngọc.
Phùng Bảo Chi này, chính là nữ chủ trong sách. Lúc này tại Phùng gia chỉ có một nhà Phùng Anh Tuấn ở trong phòng ngốc.
Phùng Vĩnh Kim, Lý Hà Hoa còn có một nhà Phùng Ngọc Thụ đều đang ở bên ngoài làm việc.
Ngay cả đứa con gái nhỏ nhất Phùng Tiểu Thảo mới 5 tuổi của Phùng Ngọc Thụ hiện giờ cũng đang làm việc kiếm công điểm.
Chỉ là tuổi quá nhỏ, chỉ có thể làm chút việc đơn giản thoải mái, kiếm được công điểm không nhiều lắm.
Tiết Băng Thanh đang ở trong phòng đọc sách, nghe được tiếng mắng chửi của Tô Thúy Hà, cô ta bất mãn nhíu mày, đứng dậy đóng cửa phòng, sau đó chốt khóa cửa lại.
Phòng cách vách, Phùng Bảo Chi đang xử lý thảo dược trong rổ, nghe được tiếng mắng, nháy mắt thay đổi sắc mặt, ném thảo dược xuống đi tìm Phùng Anh Tuấn.
Phùng Anh Tuấn đang ôm con trai bảo bối, dùng dây tơ hồng xuyên qua mặt dây chuyền ngọc, định sẽ đeo lên cổ con trai.
Thời điểm Phùng Bảo Chi đẩy cửa tiến vào, vừa lúc thấy một màn này.
Ánh mắt cô ta chợt lóe, vội vàng đi qua: “Mặt dây chuyền này ba lấy ở chỗ nào?”
Phùng Anh Tuấn cũng đã nghe được tiếng mắng mỏ của Tô Thúy Hà.
Hắn chột dạ nắm chặt trong lòng bàn tay, trừng mắt với Phùng Bảo Chi: “Con hỏi làm gì? Còn dám quản chuyện của lão tử. Lão tử nhặt, con quản được sao?”
Khuôn mặt Phùng Bảo Chi lạnh băng: “Có phải ba lấy của Châu Châu hay không? Ba cướp của nó sao?”
Phùng Anh Tuấn càng chột dạ, hắn ngoài mạnh trong yếu mắng: “Ai cướp chứ? Mày đừng nói hươu nói vượn, nhanh đi ra ngoài!”
Phùng Bảo Chi lập tức tức điên.
Cô chỉ ra cửa, kích động nói: “Ba nghe thấy không, khẳng định là người Đường gia tới tìm ba tính sổ! Ba còn nói không có!”
Cô ta bước nhanh đến trước mặt Phùng Anh Tuấn, duỗi tay ra: “Đưa cho con, con giữ giúp ba, nếu người Đường gia hỏi, ba liền nói ném rồi, sau đó dẫn bọn họ đi tìm.”
Phùng Anh Tuấn suy nghĩ, cảm thấy đề nghị này thực không tồi.
Hắn nháy mắt hưng phấn, ở tên mặt Phùng Bảo Chi hôn một cái: “Ha ha ha, không hổ danh là con gái ngoan của ba, thật thông minh! Lão tử sẽ ra đó nói với bọn họ!”
Phùng Bảo Chi bất mãn xoa xoa mặt, dùng sức giữ chặt hắn: "Trước tiên ba đưa cho con đã!”
Phùng Anh Tuấn không quá vui lòng: “Đây là cho em trai của mày!”
Phùng Bảo Chi đúng lý hợp tình mà nói: “Con giúp ba giấu đi, chờ chuyện này qua đi, lại đưa cho em trai.”
Phùng Anh Tuấn nghĩ cũng thấy hợp lí, đồ vật chắc chắn phải giấu đi, không thể để người Đường gia phát hiện.
Vì thế hắn đưa mặt dây chuyền cho Phùng Bảo Chi, không yên tâm mà dặn dò: “Nhớ giấu cho kỹ, đừng để cho người khác phát hiện!”
“Ba yên tâm! Bây giờ con đi giấu, ba chờ con về phòng thì đi ra ngoài mở cửa.”
Phùng Bảo Chi nói xong, lại dặn dò em trai đang ngồi một bên: “Còn em đó, không được nói ra, có biết hay không?”
Em trai Phùng Bảo Ngọc của cô ta năm nay mới 4 tuổi, ngày thường rất lì lợm. Nó cơ trí gật đầu, dùng tay che miệng lại: “Em sẽ không nói với ai hết.”
Phùng Bảo Chi nghe xong, vội vàng mang theo mặt dây chuyền trở về phòng, khóa trái cửa lại.
Nhưng mà cô ta cũng không giấu đi, ngược lại lấy một con dao nhỏ ra, dùng sức cắt qua đầu ngón tay.