Đường Hưng Hoa càng nghĩ càng bất an, nhưng ông lại không thể ngăn cản không cho Đường Ngọc Lan và Khương Chỉ Oánh đi, chính ông cũng còn một đống việc đang chờ giải quyết, không thể đi theo được.
Đành phải dặn dò Khương Thế Huân: “Thế Huân, anh giao em gái và Châu Châu cho cậu, cậu chiếu cố bọn họ thật tốt nhé, trông chừng kĩ đó, lúc về phải nguyên vẹn.”
Khương Thế Huân trịnh trọng gật đầu, bảo đảm: “Anh cả yên tâm, em khẳng định sẽ luôn chăm sóc A Lan và Châu Châu.”
Đây là vợ với con gái của anh, có thể không nhìn kỹ sao? Xem như anh xảy ra chuyện, anh cũng sẽ không làm liên lụy đến bọn họ.
Lúc này Đường Hưng Hoa mới trở về.
Ba người đứng ở trạm đợi một hồi lâu, xe buýt cuối cùng cũng tới.
Khương Chỉ Oánh tò mò nhìn thoáng qua, có chút ghét bỏ. Chủ yếu là tạo hình quá xấu, còn đặc biệt đơn sơ.
Cùng với xe buýt thời của cô hoàn toàn không thể so sánh được.
Quả nhiên, khoa học kỹ thuật ở thế giới này quá lạc hậu.
Khi xe ngừng tới gần, Khương Chỉ Oánh ngửi thấy được một mùi dầu máy khó ngửi.
Cô nhăn mày bịt mũi, nhìn xe ngừng lại. Ngay sau đó cửa xe mở ra, Đường Ngọc Lan kéo cô lên xe, Khương Thế Huân đi theo phía sau, phụ trách khiêng bao đồ.
Trên xe không nhiều người lắm, ngoại trừ tài xế cùng người bán vé, chỉ có ba hành khách, còn rất nhiều ghế trống.
Đường Ngọc Lan tìm được vị trí dựa cửa sổ ngồi xuống, ôm Khương Chỉ Oánh đặt trên đùi, Khương Thế Huân ngồi ở bên cạnh cô ấy, hành lý đặt ở bên chân, vừa vặn đem bọn họ ngăn trở.
Người bán vé đi tới: “Mua vé, các người đi chỗ nào?”
Khương Thế Huân mua vé, lúc này xe cũng khởi động, lung lắc không ngừng làm Khương Chỉ Oánh nhịn không được nghi ngờ chất lượng của cái xe này.
Trên đường không có xe khác chạy, thậm chí xe đạp đều rất hiếm thấy, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề kẹt xe.
Tuy là như thế, vẫn như cũ lắc lư hơn hai tiếng, mới đến ga tàu hỏa.
Thật sự là quá xa.
Nếu không phải Khương Chỉ Oánh vẫn luôn dùng dị năng trị liệu cho bản thân và Đường Ngọc Lan, đoán chừng cả hai sớm chịu không nổi, trực tiếp nôn ra rồi.
Xuống xe, mặc kệ là Đường Ngọc Lan hay là Khương Thế Huân, đều nhẹ nhàng thở ra.
Đường Ngọc Lan lấy tay ôm ngực, trong miệng oán giận: “Ngồi xe này thật khó chịu, xém chút nữa em đã mất mạng.”
Nói xong chạy đến xem Khương Chỉ Oánh: “Châu Châu, con thấy khó chịu không? Khó chịu thì nói cho mẹ.”
Khương Chỉ Oánh nhăn mày, cả người ốm đau bệnh tật: “Mẹ, chúng ta đến ga tàu đi.”
Kỳ thật cô tiêu hao dị năng có chút lớn, nếu có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi, có thể trộm tiến vào không gian cắn nuốt sương mù thì tốt rồi.
Nơi này lui tới đều là người, đương nhiên sẽ không thể làm thế.
Khương Thế Huân đáp ứng: “Trước tiên đến ga tàu hỏa đi, còn phải mua vé nữa.”
Ga tàu hỏa có ghế, có thể ngồi chờ. Đường Ngọc Lan tự nhiên không có ý kiến.
Vì thế cô ấy lôi kéo Khương Chỉ Oánh, Khương Thế Huân khiêng bao, cùng nhau vào ga tàu hỏa.
Khương Chỉ Oánh tò mò nhìn xung quanh, phát hiện chỗ này vừa nhỏ vừa cũ, trong lòng càng thất vọng.
Khương Thế Huân không vội vã đi mua vé, ngược lại đi tìm bạn trước.
Toàn bộ hành trình Khương Chỉ Oánh đều đi theo, thấy Khương Thế Huân cùng một người đàn ông hơn hai mươi tuổi vừa nói vừa cười, trông rất quen thuộc, cô âm thầm kinh ngạc.
Thế mà Khương Thế Huân quen biết người ở ga tàu hỏa, quá lợi hại, khó trách về sau có thể trở thành lão đại.
Người nọ nhìn thấy Khương Chỉ Oánh, có chút kinh ngạc: “Khương ca, đây là con gái của anh? Ai da nuôi thật tốt, trắng trẻo mập mạp!”
Lời này Khương Chỉ Oánh cực kỳ không thích nghe: “!!!”
Cô mập chỗ nào?