Khương Chỉ Oánh nghĩ đến đây, lập tức khóc lúc kêu đau: “Ba ba, Châu Châu đau quá.”
Khương Thế Huân đau lòng hỏng rồi, vội vàng an ủi con gái: “Châu Châu đừng khóc, ba ba giúp con báo thù.”
Tròng mắt Đường Ngọc Lan chuyển động, phân phó ba đứa cháu trai: “Bọn cháu trở về tìm chú hai và ông bà nội tới đây, đi đến Phùng gia tìm Phùng Nhị Cẩu!”
Ba người gật đầu, lập tức chạy xa. Nếu không phải Châu Châu mạng lớn, được người khác cứu lên, nói không chừng hiện tại đã……
Nghĩ như vậy, Khương Thế Huân cảm kích nhìn về phía Tiêu Lẫm: “Tiêu Lẫm, cảm ơn cháu đã cứu Châu Châu nhà chú.”
Nói tới đây, anh nhìn thân thể Tiêu Lẫm gầy gò, nghĩ tới tình huống nhà mình, tức khắc có chút không đành lòng, tính toán đợi một lát trở về, liền đưa Tiêu Lẫm chút đồ ăn.
Tiêu Lẫm liếc mắt nhìn Khương Chỉ Oánh một cái, thấy cô đáng thương dựa vào trong ngực Khương Thế Huân, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia lạnh lùng, rũ mắt nói: “Cháu đi với mọi người đến Phùng gia, cháu đã chứng kiến, có thể làm chứng cho mọi người.”
Khương Thế Huân không nhẫn tâm để cậu đi vào vũng nước đυ.c này, cảm thấy cuộc sống của cậu đã đủ khó khăn, nếu xen vào chuyện này, khẳng định sẽ bị Phùng gia trả thù.
Cho nên anh không đáp ứng: “Cháu về trước thay quần áo đi, cẩn thận ngã bệnh.”
Nói xong quay qua Đường Ngọc Lan: “Chúng ta cũng về thay đồ cho Châu Châu, sau đó đến Phùng gia tìm Phùng Nhị Cẩu tính sổ. Châu Châu tuổi còn nhỏ, mặc quần áo ướt dễ sinh bệnh.”
Đường Ngọc Lan cảm thấy đúng, vì thế hai vợ chồng ôm Khương Chỉ Oánh trở về thay đồ, lúc này mới đi tìm Phùng Nhị Cẩu. Nhưng mà bọn họ vừa đến cửa Phùng gia, liền thấy Tiêu Lẫm cũng ở đó, hơn nữa vẫn mặc quần áo ướt như cũ.
Khương Thế Huân nhíu mày, đang muốn kêu cậu đi về, thì thấy người Đường gia tới. Xung quanh còn có người dân chạy tới xem náo nhiệt.
Anh cũng không tiện đi tìm Tiêu Lẫm, miễn tạo thêm phiền toái cho đứa nhỏ. Khương Chỉ Oánh nhìn toàn bộ người Đường gia.
Cầm đầu chính là một đôi người già rất có tinh thần, tuy rằng tóc đã bạc trắng, nhưng hai người lớn lên đều rất cao, vừa thấy liền biết không dễ chọc.
Cô đã tiếp thu hết thảy ký ức của nguyên chủ, biết bọn họ là ông ngoại Đường Chính Hùng và bà ngoại Tô Thúy Hà.
Những người đi theo sau còn lại là anh hai Đường Hưng Quốc của Đường Ngọc Lan, ba người anh họ, cùng với Đường Gia Thư và Đường Gia Họa.
Anh cả của Đường Ngọc Lan là Đường Hưng Hoa, là đại đội trưởng, nếu tự mình tới đây, khó tránh khỏi bị người ta nói thành ỷ thế hϊếp người.
Anh ba Đường Hưng Quân đang là công nhân ở trấn trên, lúc này tự nhiên không đến được.
Tô Thúy Hà bước đến trước mặt Khương Chỉ Oánh, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Châu Châu, trên người còn khó chịu không? Bà nghe Gia Lâm nói, Phùng Nhị Cẩu bắt nạt con?”
Khương Chỉ Oánh còn chưa kịp mở miệng, Đường Ngọc Lan đã cáo trạng: “Mẹ, Phùng Nhị Cẩu không phải là người. Hắn không chỉ cướp đùi gà và mặt đây chuyền của Châu Châu, còn đá Châu Châu xuống sông. Lúc nãy con thay đồ cho Châu Châu, thấy trên bụng con bé có dấu chân lớn.”
Lúc đó cô xém chút nữa tức chết rồi!
Tô Thúy Hà vốn đang nghẹn hỏa, vừa nghe lời này cả người như nổ tung: “Tên chó chết kia! Lão nương sẽ không tha cho hắn!”
Nói xong liền chạy đến cửa cổng Phùng gia, đập cửa chửi mắng: “Phùng Nhị Cẩu! Cút ra đây cho lão nương! Mày là thằng thó không biết xấu hổ, lớn to đầu rồi mà còn ức hϊếp Châu Châu nhà bọn tao, mau lăn ra đây!”